
rvard rồi, nếu thủ tục hộ chiếu,
visa gì đó làm nhanh, thì tháng Ba là có thể đi được rồi. Cậu sư huynh
kia của em biết chuyện này chưa?
- Sư huynh nào thế? – Lạc Gia Lương hỏi.
Tử Nhiên giơ tay:
- Cháu cũng muốn biết.
Gia Hàng cười khan:
- Em đang ăn mì nhé, mọi người đừng hỏi mãi như cảnh sát thế.
- Nếu cậu ta không thể đợi em, vậy thì đừng tiến tới, tránh cho cả hai khỏi bị tổn thương.
- Chị. – Gia Hàng đặt đũa xuống. – Những chuyện này để sau hãy nói!
Gia Doanh nhìn cô mấy lượt:
- Được, nhưng chị vẫn muốn hỏi một chuyện, em có quen Án Nam Phi không?
Gia Hàng suýt sặc.
- Người này làm sao? – Lạc Gia Lương hỏi.
Gia Doanh bỗng nhảy dựng lên:
- Anh… cũng quen anh ta à?
- Cũng không hẳn là quen, hôm nay anh ta cùng Hàng Hàng tới bệnh viện.
Môi Gia Doanh run bắn lên, mặt tái xanh:
- Anh ta… anh ta nói gì với anh?
- Chỉ chào hỏi thôi. – Nhìn sắc mặt biến đổi trong phút chốc của Gia Doanh, Lạc Gia Dương không nói quá nhiều.
- Hàng Hàng, sao em lại quen anh ta? – Gia Doanh lạ lẫm nhìn Gia Hàng.
Gia Hàng chưa bao giờ thấy Gia Doanh mất kiểm soát như vậy, cô ấp úng đáp:
- Bắc Kinh… cũng không lớn lắm.
- Vậy em đã nhận thứ gì của anh ta chưa?
- Chị, chị đang nói gì vậy, em sao có thể tùy tiện nhận đồ của người
khác. – Gia Hàng chột gạ giấu tay sau lưng, đẩy cái đồng hồ thủ trưởng
tặng lên phía trên cổ tay.
- Vậy thì tốt. – Gia Doanh nhắm mắt
lại. – Chị không cần biết tại sao hai người quen được với anh ta, nhưng
từ giờ trở đi, tuyệt đối không được liên lạc với anh ta nữa, đừng hỏi
chị lý do.
Gia Hàng thầm lẩm bẩm trong lòng, chị cứ như có thù hằn gì với dượng ấy, không thể nào, dượng mới từ nước ngoài trở về mà!
Chưa ăn xong cơm tối, Gia Doanh đã quay về phòng, Gia Hàng và Tử Nhiên thu
dọn bát đĩa, Lạc Gia Lương đứng ở cửa một lúc rồi lại quay vào lấy một
bao thuốc ra hút. Cửa tứ hợp viện khép hờ, những đại viện ở quân khu này đêm đến tuyệt đối không đóng cửa, không ai nhặt của rơi trên đường. Trên mái hiên còn
đọng vài tia nước đóng băng, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Lính cần vụ đã dọn sạch tuyết đọng trước cửa, nhưng hơi nước vẫn ngấm vào mặt đất, đến đêm là đóng băng, hơi trơn trượt.
Gia Hàng hà hơi vào tay, khẽ khàng đẩy cửa ra.
Phòng em bé tối om, phòng ngủ chính cũng tối mò, a, phòng dành cho khách vẫn
còn sáng đèn, ánh đèn lọt qua khung cửa, hắt thành một vầng sáng trên
sân.
Cô thò đầu vào cười.
Tiểu Phàm Phàm đang ở trên giường ngẩng phắt dậy, toét miệng ra cười theo.
- Phu nhân đã về! – Thím Đường ngồi bên cạnh giường giữ Tiểu Phàm Phàm, ngăn không cho cậu nhóc ngã xuống dưới.
- Tiểu Phàm Phàm, con chưa xin phép mà đã vào khuê phòng của Heo hả, có
biết tội gì không? – Gia Hàng nhe nanh múa vuốt xông tới, chọc cho Tiểu
Phàm Phàm cười như nắc nẻ.
- Giờ thì tốt rồi, cứ tới tối là cậu nhóc lại ưỡn bụng về phía này, tôi đành phải bế nó sang đây. Thím Đường cười cười kể tội.
- Tiểu Phàm Phàm chẳng ngoan chút nào nhé! – Gia Hàng phùng mang trợn má, nhưng Tiểu Phàm Phàm chẳng thèm để ý, cười toe đòi cô bế.
- Thiếu tướng Trác đâu? – Cô hỏi thím Đường.
- Cậu ấy gọi điện về bảo tối nay có cuộc họp khẩn, chưa về được. – Nói rồi, thím ngáp một cái.
Gia Hàng ăn cần bảo thím Đường đi ngủ trước, cô trong Tiểu Phàm Phàm, đợi Trác Thiệu Hoa trở về.
Trong mắt Tiểu Phàm Phàm chỉ có Gia Hàng, thím Đường vẫy tay với cậu, cậu cũng chẳng thèm nhìn.
- Đồ nịnh bợ. – Gia Hàng lấy chăn quây xung quanh rồi để Tiểu Phàm Phàm
vào giữa. Tiểu Phàm Phàm khua chân múa tay, phản đối việc phải rời xa
Hàng Hàng.
Gia Hàng trừng mắt nhìn cậu nhóc.
- Heo ở ngoài cả ngày, phải đi rửa mặt rửa chân, đánh răng đã chứ!
Nhưng vẫn không dám ở trong nhà vệ sinh quá lâu, vặn một chậu nước ra để rửa mặt. Lúc thay đồ ở nhà, cô nói:
- Tiểu Phàm Phàm, quay mặt ra chỗ khác.
Tiểu Phàm Phàm trợn tròn mắt một cách quang minh chính đại, cười khanh khách.
Trong phòng rất ấm, cô cởi áo khoác cho Phàm Phàm, phen này thì tốt rồi, tay
chân chậu nhóc linh hoạt hẳn lên, huơ loạn xạ trong cái chăn quây.
Gia Hàng đứng ở góc giường vỗ vỗ tay:
- Tiểu Phàm Phàm, bò lại đây!
Cậu nhóc chớp chớp mắt, nước dãi chảy lòng thòng, chỉ biết ngọ nguậy tại chỗ.
- Con không biết bò hả? Giống con cún con ấy!
Tiểu Phàm Phàm vẫn không biết phải làm gì.
Gia Hàng thở dài:
- Con ngốc thật đấy, nhóc thối ạ! Thôi được rồi, Heo sẽ làm mẫu cho con.
Cô quỳ lên trên giường, khom người xuống, bò mấy bước:
- Nhìn thấy chưa, tay cũng phải chống xuống đất, người giữ thẳng, sau đó hai tay hai chân đầu dùng sức tiến về phía trước.
Có lẽ Tiểu Phàm Phàm thấy trò này hay ho, đầu đuôi ngoáy loạn lên.
Gia Hàng hứng chí bò tới bò lui mấy vòng, còn bắt chước tiếng chó sủa gâu gâu.
- Biết chưa hả?
- Đừng yêu cầu cao quá, trẻ con đến tháng thứ bảy mới biết ngồi, tám tháng mới biết bò.
Trong phòng còn có người thứ ba?
Nghe tiếng nói, Gia Hàng quay đầu sang, Trác Thiệu Hoa đang thảnh thơi đứng
tựa cửa, giọng nói trầm ấm, dáng đứng tao nhã, nự cười hiền hòa.
Cô lập tức tung chăn ra, bế Tiểu Phàm Phàm chui tọt vào trong đó
Xấu hổ mặt đỏ