Disneyland 1972 Love the old s
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322290

Bình chọn: 8.00/10/229 lượt.

.

- Em vào nhà vệ sinh một chút.

Cô khép cửa phòng vệ sinh lại, vặn vòi nước, để mặc nước róc rách chảy.

Cô ngồi lên trên bồn cầu, rút tờ công văn từ trong túi xách xa, xé từng tờ một, rồi lại xé nát ra, khi chắc chắn không thể nhìn được một chữ nào

nữa, cô mới đứng lên, vứt vào bồn cầu rồi giật nước.

Cô rửa mặt, hơi nóng bốc lên mờ mịt cả gương.

Cô lấy khăn lau khô mặt, nhìn một tia thương cảm đang ánh lên trong mắt mình, là cô đang tưởng niệm quá khứ sao?

Quá khứ rốt cuộc vẫn là quá khứ.

Có người gõ cửa:

- Hàng Hàng?

Gia Doanh đứng ngoài gọi khẽ.

Cô mở cửa ra, Gia Doanh nhìn cô bằng ánh mắt tò mò:

- Sao ở trong đó lâu thế?

- Em sợ mọi người mắng em nên em trốn. – Cô cười tinh nghịch.

Gia Doanh lườm cô:

- Em đó…

Tiếng em này, hàm nghĩa rất sâu sắc, thực ra cũng là thỏa hiệp.

- Chị, chuyện… tờ công văn, chị đừng nói với người khác.

Gia Doanh nhìn cô đăm đăm:

- Chị hiểu rồi.

Công văn nội bộ của Bộ Quốc phòng là tài liệu tối mật, nếu bị tiết lộ, hậu quả khá nghiêm trọng.

Hàng Hàng đúng là lương thiện, đến lúc này rồi, vẫn còn nghĩ cho Chu sư huynh.

Nếu lúc đầu Hàng Hàng và Chu sư huynh cùng ra nước ngoài, không hiểu câu chuyện sẽ trở thành thế nào?

Dù nhìn thế nào, vẫn cứ thấy Chu sư huynh và Gia Hàng xứng đôi vừa lứa.

Khi nói chuyện với Trác Thiệu Hoa, có thể cảm nhận được cậu ta rất trầm

tĩnh, chín chắn, nhưng lòng dạ lại sâu sắc, Hàng Hàng vẫn là đứa trẻ con mới lớn, chị thật không tưởng tưởng nổi họ sẽ sống bên nhau như thế

nào!

Nhưng trông Trác Thiệu Hoa không có vẻ gì là phiền não cả, ngược lại rất sung sướng.

Bên ngoài vang lên một tràng cười, hình như khách khứa đang cười nói vui vẻ.

Trác Thiệu Hoa đã đứng dậy:

- Hôm nay bố mẹ đi đường vất vả, con và Gia Hàng không làm phiền nữa, để

bố mẹ nghỉ ngơi. Ngày mai Gia Hàng đưa bố mẹ đi Cố Cung chơi, buổi tối

thì tới Vương Phủ Tỉnh ăn vịt quay, tiện thể ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm.

Ngày kia bố mẹ con muốn tới thăm hỏi bố mẹ, có được không ạ?

Gia Hàng lén bĩu môi, thái độ của thủ trưởng thế kia, người ta có từ chối được không?

Ông Gia gật đầu:

- Đừng nói những lời khách sáo đó, không phải là thăm hỏi, chỉ là hai nhà gặp nhau ăn bữa cơm thôi.

Tuy là quá muộn.

- Vâng, thưa bố.

- Phàm Phàm cũng phải về à? – Bà Gia quyến luyến Phàm Phàm, không nỡ buông tay.

- Mẹ, mẹ đừng bị thằng nhóc thối này lừa. Trừ lúc ở cùng với thủ trưởng

nó còn ngoan một chút ra, lúc khác nó hư lắm, con ngủ cùng với nó một

đêm mà bị nó đá lăn xuống đất đấy. – Gia Hàng tốt bụng nhắc nhở.

Cả phòng im phăng phắc.

Trác Thiệu Hoa thong thả nhướn mày.

- Nhóc con này đều do bố cho đi ngủ à? – Bà Gia nuốt nước bọt, suýt nữa thì nghẹn.

Gia Hàng thành thật gật đầu.

Quần chúng đồng thanh thở dài.

Tiểu Phàm Phàm hơi buồn ngủ, gục đầu xuống, không ngọ nguậy cũng không kêu

la, ngoan ngõan rúc vào lòng Trác Thiệu Hoa, như thể đang rúc vào một

cái giường ấm áp.

Cho nên lúc ra cửa cảnh tượng trở thành như thế này, ông bà Gia mặt mày áy náy nói với Trác Thiệu Hoa:

- Thiệu Hoa, con rộng lượng với Hàng Hàng một chút, nó vẫn còn nhỏ.

- Không sao, Gia Hàng đã rất tròn trách nhiệm rồi ạ.

Thủ trường lòng dạ rộng lớn, bao dung vô hạn.

Gia Hàng chớp chớp mắt, hỏi nhỏ Gia Doanh:

- Chị, chị có cảm thấy bố mẹ giống như đang bán con cầu vinh không?

Gia Doanh và Lạc Gia Lương đưa mắt nhìn nhau, im lặng.

Chỉ có Tử Nhiên phùng mang trợn má, cậu ta vẫn còn đang giận dỗi. Quay về xe, Tiểu Phàm Phàm ngủ ngon lành, ngáy khìn khịt từng tiếng một. Gia Hàng hậm hực:

- Kẻ đầu sỏ chính là thằng nhóc thối này, sao chẳng ai mắng nó câu nào?

Lại còn cưng chiều nó đến tận mây xanh nữa chứ.

- Em ghen tị à? – Trác Thiệu Hoa không nhin được cười.

- Anh không ghen à?

Anh bật cười thành tiếng:

- Người anh ghen không phải là con.

- Ai? – Cô tò mò chết mất, người có thể khiến cho thủ trưởng ghen tị thì có mấy đầu mấy tay nhỉ?

- Chung cư thuê đến bao giờ? – Anh bỗng đổi đề tài.

- Không biết, Ninh Mông là chủ nhà thứ cấp, em ở bao lâu thì trả tiền bấy lâu.

- Vậy thì trước Tết trả hết tiền cho Ninh Mông đi, đừng một chốn đôi nơi

nữa. Bây giờ mọi việc đều rõ ràng rồi, cứ thế mãi bố mẹ và anh chị sẽ

cảm thấy kỳ lạ. Sau này, em mời Ninh Mông và mấy người bạn tới tứ hợp

viện chơi, nói trước với dì Lữ mấy câu, dì ấy rất biết cách chiều khách.

Ánh đèn rực rỡ loang loáng hắt qua cửa sổ, rọi vào trong xe thành những đốm sáng vụn vỡ, Gia Hàng lật bàn tay, ngắm những tia sáng đang xuyên qua

kẽ tay, tâm trạng đột nhiên ảm đạm.

Thời gian ngắn ngủi ở tiểu

khu này cũng không hẳn là vui vẻ. Cô bạn cùng phòng khó gần, Chu sư

huynh và Diêu Viễn luôn kề vai sát cánh, nơm nớp thấp thỏm trước những

lần kiểm tra đột xuất của chị hai, nhưng đêm dài mất ngủ nhớ Phàm Phàm,

đều có thể khiến người ta già nua và từng trải.

Nhưng nơi đó dù sao cũng là một mảnh trời riêng tự do! Haizzz, tứ hợp viện…

Trong tứ hợp viện, dì Lữ để đèn cho họ trong phòng của Gia Hàng. Nơi đó đã trở thành nơi hoạt động thường xuyên của cả ba người.

Rất tự nhiên, đợi Gia Hàng cởi áo khoác xong, Trác Thiệu Hoa bèn đưa