XtGem Forum catalog
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322742

Bình chọn: 9.00/10/274 lượt.

ầu rối bù.

Được tặng máy tính bảng, Tử Nhiên mừng rỡ khác thường, một điều dì hai điều

dì. Gia Hàng nói nó là đồ nịnh bợ, lúc cô nói buổi tối còn đi đón Giáng

sinh ở Pizza Hut, thằng nhóc nhảy cẫng lên.

Gia Doanh trách cô

vung tiền qua cửa sổ, cô nói chẳng đáng mấy đồng. Cô kéo chị vào phòng

ngủ, cẩn thận kể cho chị nghe chuyện hợp tác với công ty Trì Sánh.

Gia Doanh cuống lên:

- Viết trò chơi là trò bàng môn tà đạo, không được, em cứ ra nước ngoài học cho tử tế cho chị.

- Chị, đi học chẳng phải là để tìm cho mình một công việc tốt sao, công

việc tốt cũng là để kiếm tiền. Dự án này là tâm huyết của em. – Gia Hàng tủi thân.

Gia Doanh vội an ủi:

- Chị biết, nhưng đó

không phải là chuyện lâu dài. Hợp đồng đã ký, đồ của em cũng đã giao

rồi, lần sau không được như thế nữa nhé?

Gia Hàng vỗ ngực:

- Chị, giờ em có rất nhiều tiền, chị và anh rể không cần phải dành dụm

tiền học cho em nữa, hãy mua một căn nhà thật to. Em cũng muốn có một

căn nhà của riêng mình, không thể lần nào cũng đến chiếm giường của anh

rể được.

Gia Doanh dịu dàng xoa mặt cô:

- Anh rể không có ý kiến gì đâu. Tiền của em là của em, học phí vẫn cứ để chị trả, đây là nghĩa vụ của chị.

- Ai bảo thế?

Ý thức được mình nói quá nhiều, Gia Doanh vội đánh trống lảng:

- Lúc nào thì em và Tử Nhiên ra ngoài?

- Bốn giờ chiều! Anh rể không ở nhà ạ? – Gia Hàng nhìn ra sân, xe máy không ở đó.

- Hôm nay anh ấy họp. – Gia Doanh gọi Tử Nhiên. – Phải ngoan ngoãn nghe lời dì nhé, không được gọi món lung tung.

- Dạ! – Tử Nhiên dạ rõ to.

Gia Hàng cười đắc ý.

Đêm Giáng sinh còn được gọi là đêm tình nhân, ngày này, người đã lập gia

đình sẽ kiếm cớ chơi trò mờ ám, còn người chưa lập gia đình lại muốn đốt cháy đêm đen.

Gia Hàng chẳng màng tới những điều đó, cô và Tử

Nhiên chơi đã đời ở Pizza Hut tới tận nửa đêm. Ngày hôm sau, cô ngủ một

mạch qua bữa trưa.

Tử Nhiên tội nghiệp, mới sáng ra đã bị lôi ra khỏi chăn để đi học. Gia Hàng cảm thấy những ngày không phải đi học

thật là sảng khoái!

Trong nhà chỉ còn một mình cô, cô ăn qua quýt cho no bụng rồi bắt xe tới công ty của Ninh Mông lấy chìa khóa.

Ninh Mông đang bận, vội vàng xuống lầu đưa chìa khóa cho Gia Hàng, sau đó quay đầu chạy thẳng.

Gia Hàng gọi với cô nàng lại:

- Dạo này… có chuyện gì không nói cho mình không?

- Không có! Chỉ cần tiêu diệt tên Thành lưu manh kia là thế giới sẽ hoàn mỹ.

Gia Hàng cười:

- Trông cái đồ nhỏ mọn nhà cậu kìa!

Anh chưa về nước sao?

Cô lên xe buýt, gọi điện chúc mừng Giáng sinh Tiểu Ngải. Có lẽ cậu ấy đang học, giọng lí nhí như muỗi kêu. Cô chỉ nói “Giáng sinh vui vẻ”.

Tiểu Ngải nói bên Trì Sánh báo với cô ấy sau năm mới tới thực tập tại tổ mỹ thuật, Lệ nhân hành sắp triển khai rồi.

Không khí Giáng sinh trên đường phố đã đạt tới đỉnh điểm, các cửa hàng lớn

đều ra sức khuyến mãi, đâu đâu cũng đông nghịt người và xe, xe buýt

nhích từng bước còn chậm hơn đi bộ.

Trong lúc bực bội, điện thoại reo.

Gia Hàng mím môi cười, ông Án Nam Phi ở nước ngoài quen rồi, hôm nay cũng nghỉ lễ Giáng sinh đây!

Ông Án Nam Phi quả thật không đi làm, bà Trác Dương đi Thái Lan tránh rét, ông vừa từ sân bay về thành phố.

- Buổi tối cùng đi ăn cơm!

Tâm trạng của ông hình như không được tốt lắm, giọng điệu rầu rĩ như thất tình.

Nhìn những đụn tuyết bên đường, Gia Hàng cười:

- Bây giờ mới là buổi chiều, còn quá sớm để ăn bữa tối!

- Vậy đi uống trà trước!

Gia Hàng vừa ngủ đầy giấc, tinh lực tràn trề, lại là ngày nghỉ, ru rú trong nhà học bài thì buồn chết đi được.

- Vâng ạ! – Cô nhận lời.

Họ hẹn nhau ở quán cà phê Thượng Phẩm.

Đối diện quán cà phê là công viên trung tâm, cạnh đó có một chiếc xe hiến

máu của Hội chữ thập đỏ, hội viên đeo băng tay đỏ phát tờ rơi cho người

qua đường, kêu gọi mọi người hăng hái hiến máu.

Có mấy người đi đường tránh hội viên như tránh dịch bệnh, gần như là lẫn như trạch, Gia Hàng nhìn mà cười bò.

Ông Án Nam Phi bước ra từ trong xe, đi tới bên Gia Hàng, sờ cằm nhìn sang.

- Tiểu Gia, chúng ta cũng đi hiến máu đi! Con nhóm máu gì? – Ông bỗng nói.

Gia Hàng đáp ngay không nghĩ ngợi:

- Không nói!

Trái tim ông bỗng vỡ làm đôi, mặt cũng biến sắc:

- Tại sao?

- Bởi vì cháu không có lòng thương người, cho nên không cần phải nói! – Gia Hàng hất hàm, nói một cách đương nhiên.

Ông Án Nam Phi thầm thở phào:

- Dượng còn tưởng là chuyện gì chứ, nhóm máu của con không phải là nhóm máu gấu trúc gì gì đó chứ!

- Nếu là nhóm máu đó, lần trước khi sinh Tiểu Phàm Phàm cháu đã đi đời rồi, cháu phải truyền hai bịch máu đó!

- Dượng quên mất, tình trạng của con bây giờ cũng không tiện hiến máu.

Chúng ta vào trong thôi. – Ông kéo cánh cửa kính của quán cà phê Thượng

Phẩm cho Gia Hàng bước vào – Dượng là nhóm máu vạn năng[3'>.

[3'> Chỉ nhóm máu O (nhóm máu chuyên cho).

Gia Hàng ngoảnh lại bắt tay ông:

- Chúng ta là đồng loại.

Ông nhìn cô thật lâu.

Chiếc chuông gió trên cửa kêu lanh canh, cô phục vụ đeo tạp dề màu xanh lá chạy tới đón tiếp.

Ông Án Nam Phi đặt một phòng riêng. Ban ngày, khách khứa không đông, tụm

năm tụm ba ngồi rải rác. Bên một