Insane
Hai Ta Kết Hôn Sao

Hai Ta Kết Hôn Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323091

Bình chọn: 10.00/10/309 lượt.

ện ta sai lầm rồi, đối với nàng mà nói, nói trực tiếp vẫn còn chưa đủ, đôi khi ngươi còn phải nói lớn tiếng một chút, mà khi

đó ta lại không thể làm được.

Bánh xe khổng lồ ngừng lại, từ

trong trầm tư nàng lấy lại tinh thần, câu nói đầu tiên dĩ nhiên là:

chúng ta xuống nhanh lên một chút, khẳng định là Noãn Noãn ca đang tìm

chúng ta .

Một khắc kia, ta bật cười .

Nha đầu, ngươi đối xử với người vừa tỏ tình với mình như vậy sao?

Triệu Noãn Noãn thật giống như có chút tức giận, chừng mấy ngày không

để ý tới nàng, thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của nàng, trong lòng ta

có cảm giác cô đơn.

Nàng luôn trực tiếp như vậy, hồ hồ chạy đi hỏi Triệu Noãn Noãn, tại sao không để ý tới nàng nữa.

Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ngu ngốc.

Ta kịp thời đi vào, ngăn cản được chuyện sắp xảy ra, có lẽ là đã giấu

kín tâm tư, nhưng ta thật sự không cách nào đối mặt với kết thúc như

vậy. Tận sâu trong tim ta vẫn sợ mất nàng.

Nàng vẫn thường nói

ta tự yêu bản thân, thật ra thì nàng không biết, ở trước mặt nàng ta

luôn tự ti, cho nên mới muốn dùng điều đó để che dấu tự ti của mình.

Xong, che dấu nữa cũng vô ích, lựa chọn của nàng vẫn là rời đi, nàng

nói: ta không có cách nào ở chung một chỗ với người không biết cúi đầu.

Ai nói ta không biết cúi đầu, ngày nàng rời đi ta đứng dưới tuyết gọi

tên nàng, thỉnh cầu nàng đừng đi, nhưng gió thổi lớn, nàng đi nhanh như

vậy, căn bản là không có nghe thấy…

Có lẽ ngươi sẽ hỏi vì thế

mà ta hận tuyết đúng không? Khi bắt đầu thì đúng là hận, nhưng có một

ngày ta chợt phát hiện, thứ ta hận không phải là tuyết, mà là bản thân

ta.

Bởi vì hận cho nên sợ, vì sợ nên một lần nữa rời đi.

Cho đến ngày nàng tới “Hành lang thời gian gấp khúc” tìm ta, uống đến

say như chết, sau đó một lần gọi tên của Triệu Noãn Noãn, ta mới bỗng

nhiên phát hiện, không muốn thừa nhận tình yêu của Triệu Noãn Noãn,

không phải là nàng, mà là ta.

Nhưng hết thảy đều đã muộn.

Sẽ không có ai đó ở nơi đó chờ ngươi đâu, không cần tìm nữa, nàng cũng sớm rời xa ngươi rồi.

Có lẽ khi tình yêu tiếp theo đến, ta sẽ nắm thật chặt, chỉ có giữ thật chặt, thì những gì tốt đẹp mới không trôi qua…

HẾT Từ khi mở quán rượu tới giờ chưa thấy ai có tửu lượng kém như nàng, mới

uống vài ngụm, đã dám to tiếng chẳng có chút ý tứ nào. Chỉ bất quá không biết sẽ làm gì tiếp theo? Khó có dịp thật muốn xem thử?

Thật

ra nói là nói vậy, khẳng định là mặt của nàng lại đỏ lên, mặt ngoài giả

bộ rất lợi hại, thật ra thì lá gan cũng nhỏ như ai khác, chỉ là con cọp

giấy thôi.

Xong để cho ta không nghĩ tới chính là, nàng cũng có thời điểm dũng cảm như vậy, chai rượu kia nếu là nện xuống thật, thì

đầu nàng làm sao có thể chịu được? Thế nhưng nàng ngốc như vậy xông ra

chắn trước mặt ta.

Ta thừa nhận, một khắc kia nàng rất ngốc, nhưng là ngốc thật dễ thương.

Ta nắm tay nàng rời đi, ta rất hiểu tính cách của Lạc Yên, nếu nàng nổi điên lên thì chuyện gì cũng sẽ làm, ta không thể để cho nàng vì ta mà

bị thương tổn.

Tay nàng rất mềm, không chỉ là tay, cả người

cũng mềm nhũn giống như cây bông. Môi của nàng cũng mềm, chỉ hơi hơi xẹt qua, lần thứ hai ta có cảm giác muốn hôn một nữ nhân.

Ta đang suy nghĩ, lần đầu tiên là lúc nào?

Đó là một ngày tuyết rơi, nhớ mang máng ngày đó nàng đi dưới bầu trời u ám, tuyết bay, bông tuyết rất lớn bay lả tả. Lời nói của nàng mơ hồ bên tai, chỉ nhớ rõ bóng lưng màu trắng càng chạy càng xa, dần dần tan vào

trong tuyết, mặc kệ ta gọi tên nàng như thế nào, nàng cũng không quay

đầu lại nhìn ta một cái.

Nàng nói, rất xin lỗi.

Rất xin lỗi? Ta cười khổ, nếu như tình yêu có thể sử dụng ba chữ để quên đi, thì những điều đã qua coi là cái gì?

Từ khi đó, ta không hề tin tưởng nữ nhân nữa, không hề tin tưởng cái

gọi là thiên trường địa cửu nữa, bởi vì cái gọi là tình yêu kia, tồn tại trong trí nhớ chỉ là mùa đông rét lạnh ấy, cứ theo tuyết bay đi…

Khi đưa nàng về nhà, bộ dạng Triệu Noãn Noãn làm ngay cả ta cũng sợ hết hồn, điều này làm cho ta nghĩ tới ta của năm đó, chỉ vì câu nói của

nàng mà chạy dưới trời tuyết đi mua canh hạt sen mà nàng thích uống

nhất, nhìn nụ cười thỏa mãn của nàng, cả người cũng cảm thấy Hạnh phúc.

Xong, ta như vậy, ngay cả chính mình cũng nhớ không được.

Ta quyết định rời đi, cũng không phải bởi vì những lời đó của Triệu

Noãn Noãn, chẳng qua là nếu mỗi ngày hướng về nha đầu điên cuồng kia, ta lại nghĩ tới những chuyện không muốn nghĩ tới. Người cũng đã ra đi, kỷ

niệm cũng đã quên mất, mà cũng là ta một mực trốn tránh quá khứ.

Vào cái ngày ta ra đi, nàng cố ý muốn tiễn ta, một khắc trong lòng ta

bỗng nhiên dâng lên tò mò, có phải nàng muốn giữ ta lại hay không?

Ta hỏi nàng, không nghĩ tới nàng không hề nghĩ ngợi gì đã gật đầu,

trong mắt kia chứa đầy chân thành làm cho ta có chút cảm động, đã lâu

rồi chưa từng thấy qua ánh mắt thuần túy như vậy, trong trí nhớ của ta

tuyết cũng như vậy, không lâu sau nàng nói với ta, nàng muốn ta đi.

Đáng chết, ta lại nghĩ tới tuyết!

Dây đeo điện thoại nha đầu kia cho ta thật xấu, ngay cả Tiểu Bạch cũng