
đúng giờ, hôm nay sao lại tích cực thế?” Công ty mà Vi Vi làm
việc là một tạp chí nhỏ, chuyên môn chính là giúp khách hàng tuyên
truyền quảng cáo, giới thiệu sản phẩm, in ấn những tạp chí, báo giấy
phục vụ đời sống. Nếu tính thêm cả ông chủ là lão Trình, kế toán là
Lương sư phụ thì tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám người, không khí làm
việc ở đây khá thoải mái.
Điền Hân cười gian trá, ghé sát bên tai Lục Vi, nói nhỏ: “Món quà hôm qua tớ tặng cậu, cậu đã nhận được chưa?”
Lục Vi nghe thấy thì vô cùng kinh hãi, nghển cổ, mở to mắt nhìn trừng trừng vào mặt Điền Hân: “Lẽ nào… tối qua… người con trai đó chính là…”
“Đúng vậy!” Điền Hân gật đầu không chút do dự, ôm ngực làm ra vẻ ngậm ngùi
thương tiếc. “Bản cô nương vẫn luôn mơ ước được tận tay làm sô cô la cho chàng ăn để thể hiện tình yêu ngọt ngào với chàng, nhưng chỉ có điều…
đến nay tìm hoài mà vẫn chưa thấy một đấng nam nhi nào thích hợp, chỉ có mỗi người bạn rẻ rúm này được coi là thân thiết. Ha ha ha, thế nào, tối qua có phải bị dọa cho sợ phát khiếp, đến nỗi nhảy dựng lên rồi phải
không? Sao? Sô cô la rất ngon đúng không?”
Điền Hân nói xong, lại chau mày như nhớ ra điều gì đó, “ớ” một tiếng, nói: “Không đúng, cậu vừa nói chàng trai nào cơ…”
“Không, không có gì.” Lục Vi chột dạ ngẩng lên, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu.
Nhưng biểu hiện mất bình tĩnh của cô làm sao thoát khỏi cặp mắt cú vọ
không ngừng dò xét của Điền Hân. Cũng may mà trước khi lên đoạn đầu đài, chị Tống đã kịp thời xuất hiện giúp cô giải vây.
“Vi Vi, có thư chuyển phát nhanh của em.”
“Em đến đây!” Lục Vi chạy đến trước mặt chị Tống, nhận phong thư, bên trong có một gói giấy mỏng, trông giống một văn kiện. Trải qua trận chiến hãi hùng tối hôm qua, Lục Vi đã cảnh giác hơn, do dự một lát, vẫn không nên mở thì hơn. Nhưng Điền Hân đã bước đến, ngạc nhiên nói: “Cửa hàng chăm
sóc thú cưng? Cậu nhận nuôi con thú cưng nào đó sao?”
Lục Vi cười khan hai tiếng. “Không có, có thể chỉ là tờ rơi quảng cáo gì đó thôi.”
“Tờ rơi quảng cáo mà cũng dùng dịch vụ chuyển phát nhanh? Thật là quá xa
xỉ!” Điền Hân và chị Tống còn ríu rít buôn chuyện một hồi rồi mới quay
về chỗ ngồi của mình. Lục Vi thở dài một hơi, cuối cùng vẫn quyết định
mở bức thư ra xem, chỉ có duy nhất một trang A4, mép trên in một hàng
chữ to: Cửa hàng chăm sóc thú cưng, bên dưới là một bức ảnh chụp cửa
hàng này, ngoài ra còn có một đoạn thư ngắn.
Xin chào!
Quý khách thân mến!
Cảm tạ quý khách đã luôn dành cho “Cửa hàng chăm sóc thú cưng” niềm tin
tuyệt đối suốt một nghìn năm qua, hiện nay con thú cưng mang tên Nam
Huyền (mã số: SD 5876) mà quý khách gửi nuôi đã hết kỳ hạn, vì thế cửa
hàng đã liên lạc và gửi trả thú cưng về nhà quý khách. Nếu quý khách cảm thấy hài lòng với sự phục vụ của chúng tôi suốt thời gian qua, mong quý khách sớm thanh toán khoản chi phí phát sinh và tiếp tục dành cho chúng tôi sự tín nhiệm và khen ngợi quý báu ^ ^.
Xin được nhắc nhở
thêm: Để thanh danh lưu truyền hậu thế thì không nên nhốt sủng vật ở
trong nhà một mình, quý khách cần dành nhiều thời gian hơn nữa để chăm
sóc và gần gũi với anh ta nếu không anh ta sẽ vì cô đơn, buồn chán mà
gây ra những chuyện phiền phức.
Cửa hàng chăm sóc thú cưng
Ngày 15 tháng 2 năm 2012
Lục Vi lật trước lật sau, xem đi xem lại bức thư năm lần bảy lượt cũng
không sao hiểu nổi nội dung được viết trong đó. Sủng vật ư? Tín nhiệm và khen ngợi ư? Vì cô độc và buồn chán mà gây ra những chuyện phiền phức
ư? Chẳng lẽ điều này ám chỉ một chú chó nhỏ không biết nghe lời chuyên
cắn nát các hộp giấy trong lúc chủ đi vắng? Lục Vi bất giác mỉm cười,
quảng cáo mà cũng chuyển phát nhanh, đúng là một hình thức câu khách hết sức đặc biệt, những kiểu tin rác như thế này quả thực không sao kiểm
soát hết được.
Nhưng mãi đến buổi chiều Lục Vi mới thực sự nhận
thức được nghĩa chính xác của dòng chữ: “Sủng vật sẽ vì cô độc, buồn
chán mà gây ra những chuyện phiền phức.” Nhưng lúc này có hối hận cũng
không kịp nữa rồi. 4 giờ 30 phút chiều, vừa chọn xong đề tài mới để lên
báo, Lục Vi liền nhận được môt cuộc gọi từ số máy của vị cảnh sát tối
hôm qua, thầm thắc mắc, lẽ nào mấy anh cảnh sát kia bắt đầu có hứng thú
tìm hiểu sự việc tối qua rồi sao? Vừa nhấc máy, Lục Vi đã tá hỏa khi
nghe thấy một giọng nói hết sức nghiêm trọng: “Tường nhà cô bị thủng một lỗ lớn, cửa chống trộm cũng không cánh mà bay. Theo như quan sát của
chúng tôi, giường và sofa đều đã bị hư hỏng nặng, bây giờ tốt nhất là cô về nhà ngay đi, xem có đồ đạc gì bị mất cắp nữa không.”
Vi Vi
che miệng để mình không kêu lên thành tiếng, rất lâu sau mới lắp bắp
từng từ: “Anh… nói… lại… một… lần nữa được không?” Tường nhà bị thủng
một lỗ lớn, cửa chống trộm cũng không thấy đâu? Làm sao có thể xảy ra
chuyện này chứ? Kẻ trộm bây giờ cũng không thể dã man đến vậy chứ? Hơn
nữa, cho dù bọn trộm có thực sự dã man đi chăng nữa thì tiếng phá tường
to như vậy, chẳng lẽ hàng xóm lại không biết gì sao?
Anh chàng
cảnh sát kia lại nói: “Hàng xóm xung quanh có nghe thấy tiếng động nhưng chỉ có duy nhất một tiếng nổ