Polaroid
Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân

Hàng Phục Băng Sơn Mỹ Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322201

Bình chọn: 10.00/10/220 lượt.

h trở về Đài Loan?” Nghiêm Quân Nghiêu trời sinh đào hoa liếc mắt nói, cười nhìn bạn của

mình, tuy rằng hơn mười năm nay tất cả tiền cũng đã đem chuyển đến tổng

công ty ở Newyork, nhưng mà con cháu Bách gia vẫn ở tại Đài Loan, Bách

lão thái gia còn thường trở về Đài Loan tụ tập cùng mấy ông bạn già.

Bách Lăng Phong thản nhiên gật đầu, tà

tà tựa vào trên sô pha, ngón tay thon dài xinh đẹp vững vàng cầm ly rượu chân dài trong suốt, rượu màu vàng óng ánh sóng sánh trong ly, cùng với mùi rượu nồng đậm. Anh lúc này, tựa như một con báo hoang dã đang nghĩ

ngơi, ở trước mặt đồng loại, thản nhiên tùy ý.

Nghiêm Quân Nghiêu tràn đầy ý tứ hàm xúc liếc mắt nhìn người đàn ông từ lúc vào cửa đến giờ vẫn không nói một

câu, lại hỏi Bách Lăng Phong, “Sẽ mang Mạn Tuyết đi cùng sao?”

“Ân.” Nhấp một ngụm Whisky, hương vị nồng đậm làm cho đôi mày anh tuấn giãn ra.

Mấy năm nay Hứa Mạn Tuyết đi theo bên

người anh, theo anh bay đến các nơi trên thế giới, mỗi lần anh đến các

công ty chi nhánh xử lý công việc, đều mang theo cô. Trải qua nhiều năm

rèn luyện kinh nghiệm như vậy, Hứa Mạn Tuyết từ một cô gái ngây ngô

không biết gì năm đó, biến thành một người phụ nữ khôn khéo giỏi giang

thành thục, sự trưởng thành của cô, anh đều nhìn thấy.

“Lần này đi bao lâu?”

Không tiếng động thở dài trong lòng, Nghiêm Quân Nghiêu đành phải lại

tám nhảm một hồi, ai bảo, anh tâm tư tinh tế, không muốn nhìn thấy bạn

tốt khổ sở làm chi?

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Ai, quan tâm một chút thôi mà.” Khuôn mặt nhã nhặn tuấn lãng hiện lên một chút bướng bỉnh bỡn cợt, “Lâu như vậy không gặp, tớ sẽ nhớ cậu.”

“Hừ!” Bách Lăng Phong

lạnh lùng hừ một tiếng, Nghiêm Quân Nghiêu cho tới bây giờ cũng không có chút đứng đắn, ai sẽ tin tưởng người đàn ông này là “Thiên tài” tiếng

tăm lừng lẫy trong giới y học?

“Mọi chuyện sao rồi?” Lười cùng người kia nói nhảm, Bách Lăng Phong trực tiếp hỏi người đàn ông từ đầu đến giờ vẫn chưa từng mở miệng.

Lục Phi Dương trả lời anh bằng một cái hừ lạnh, không để ý tới anh.

“Làm sao vậy!” Bách

Lăng Phong tính tình xưa nay cũng chẳng tốt hơn là bao cũng đáp lễ lại

anh bằng một cái liếc mắt, mấy năm qua, cảm tình của anh và Lục Phi

Dương, càng ngày càng kỳ quái. Có khi cảm giác vẫn giống như lúc trước,

lúc mọi người là bạn lớn lên từ nhỏ; Nhưng có khi, anh lại mãnh liệt cảm giác được địch ý của Lục Phi Dương, lúc tốt lúc xấu, mấy từ này có thể

dùng để hình dung tình bạn của họ trong mấy năm nay.

Đột nhiên cửa lớn bị đẩy ra, cắt đứt

tình trạng giương cung bạt kiếm của bọn họ, Nghiêm Quân Nghiêu tiếc hận

thở dài, Nhậm Hạo Đông ngồi bên cạnh Lục Phi Dương, “Phi Dương các cậu có phải là chuẩn bị đấu thầu dự án hàng không của Ý?”

“Ân.”

“Gia tộc Mã Leith cũng cạnh tranh, cậu phải cẩn thận.” Nhậm Hạo Đông rót một ly rượu, nhẹ nhàng lắc lắc nước đá trong ly, tiếng va chạm thanh thúy truyền đến.

“Chuyện này cho tới bây giờ tớ chưa từng lo lắng.”

“Jerry, không phải dễ chọc.” Nói bao nhiêu đó là đủ rồi.

Lục Phi Dương là người nào, từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, ai cũng không xem vào trong mắt, đương nhiên sẽ

không sợ bối cảnh của đối thủ cạnh tranh là hắc đạo, nếu không cậu ta

cần gì phải tranh?

“Ông già nhà tớ đã từng nói, không thể đối đầu chính diện với gia tộc Mã Leith.” Nhậm Hạo Đông thoải mái tựa vào sô pha bằng da mềm mại, thản nhiên nhắc nhở.

“Dự án kia, tớ nhất định phải đoạt được.” Trước mắt Lục thị bọn họ nằm trong giới vận chuyển Âu Châu, tuy rằng

phát triển rất tốt, nhưng cuộc đấu thầu đường hàng không mới này, là một cơ hội rất lớn, có thể làm cho lãnh thổ sự nghiệp của anh bành trướng

thêm, anh sẽ không bỏ qua.

“Phi Dương, cậu có biết, tớ rất thích giọng điệu này của cậu.” Nghiêm Quân Nghiêu cười đưa cho Lục Phi Dương một ly Absolut mà anh thích nhất.

Lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp nhận rượu ngửa đầu uống hết, mùi vị ngọt ngào kia làm cho khóe miệng anh bất giác cong lên.

“Cẩn thận một chút.”

Nhậm Hạo Đông cẩn thận dặn dò một tiếng, anh xuất thân từ gia đình hắc

đạo, đối với thủ đoạn của người trong hắc đạo rõ như lòng bàn tay, hơn

nữa lần này Lục Phi Dương chống lại Jerry, tên kia nổi tiếng là bất chấp mọi thủ đoạn. Anh biết trong chuyện làm ăn Lục Phi Dương nổi tiếng lạnh lùng cứng rắn, anh chính là lo lắng Phi Dương có khi quá mức vô tình,

chỉ sợ sẽ mang đến tai họa về sau.

“Yên tâm.” Lần này trả lời anh, là Nghiêm Quân Nghiêu, anh vỗ nhẹ lên bả vai Nhậm Hạo Đông, “Người có thể đánh bại Lục Phi Dương, cũng không phải là gia tộc Mã Leith.”

Tiếng nói vừa dứt, trên ghế ngồi xa hoa, vang lên tiếng cười nam tính, cùng với thanh âm vang dội của nắm đấm.

Yêu thương một người, cần phải có thời gian dài hơn nữa sao?

Mơn trớn chén trà đang tỏa hơi nghi

ngút, Hứa Mạn Tuyết đột nhiên nhớ tới một câu trong quyển sách nào đó mà cô từng xem qua, liếc mắt một cái đã là vạn năm. Đúng vậy, thật chính

xác, liếc mắt một cái đã là vạn năm. Đã từng cố gắng hết sức, trong lòng luôn chắc chắn, vẫn luôn là người kia.

Trở lại Đài Loan cũng đã một tháng, đối

với hòn đảo nhỏ nơi mình sinh ra v