
ng muốn nghĩ đến.
“Nói, anh cũng đã nói xong. Em tự quyết định đi.” Bách Lăng Phong không phải là người nhiệt tình, cho dù Hứa Mạn Tuyết có là nhân tài, anh cũng sẽ không thuyết phục lại lần thứ hai, đi hay ở
lại, hoàn toàn là do cô chọn lựa, anh sẽ không miễn cưỡng.
“Em……” Ngẩng đầu, nhìn
khuôn mặt làm cô động tâm, anh như hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ
tích, vào lúc cuộc đời cô đen tối nhất đưa tay ra, nói, Mạn Tuyết, đến,
anh đem em rời đi.
Anh hiện ra trước mắt cô, là hình ảnh
tốt đẹp mà cô luôn khát khao, mà cô làm sao lại không muốn sống chung
một bầu trời với anh? Chỉ cần có thể được ở bên cạnh anh, cô cũng đã
thỏa mãn.
“Đồng ý.” Thanh âm kiên định, chăm chú của cô gái.
Cô bây giờ, còn chưa đủ vĩ đại, chưa đủ
tư cách sóng vai cùng anh, anh không thích cô, không sao, cô nguyện ý cố gắng thay đổi chính mình. Như vậy, cô tin tưởng một ngày nào đó, cô sẽ
có được sự đồng ý của anh, trở thành cô gái xứng đôi với anh.
Bọn họ đứng dưới cái nắng ấm áp của ngày hè, chăm chú nhìn người đối diện, ít nhất vào giờ phút này, trong mắt
bọn họ, chỉ có lẫn nhau.
Không có người ngoài.
Nam cao quý tao nhã, nữ thanh xuân tuyệt mỹ, đây là một bức tranh xinh đẹp biết bao nhiêu!
Ở nơi xa, có thanh âm đóa hoa lặng lẽ
rơi xuống đất, gió ngày hè nhẹ thổi, không tiếng động, hệt như có một
vật rơi vào bóng tối, trong lòng đột nhiên tĩnh mịch. (anchan: tội nghịp Dương ca của ta TT0TT)
“Báo cáo kiểm tra mới đã làm xong, đặt ở trên bàn, kẹp trong tập hồ sơ màu xanh.”
Tiếng nói nữ tính nhẹ nhàng khí phái
khiếp người vang lên trong phòng làm việc, gọn gàng lưu loát, không có
một chút thanh âm mềm mại nữ tính.
“Ân.” Tiếng lật giấy rất nhanh, tiếng nói thanh thúy vang lên.
“Richard ở công ty chi nhánh Paris 9h gọi điện thoại đến đây, hỏi thời gian cụ thể báo cáo tháng này.”
“Nói cho cậu ta biết, ngày 5 tháng sau anh sẽ bay qua đó.”
“Dạ.” Ngón tay thon dài xinh đẹp di động trên PDA* màu bạc.
“Mười giờ, có một hội nghị cán
bộ cao cấp, tư liệu đã đặt trên bàn, cái cặp màu xám; Mười hai giờ, dùng cơm trưa cùng Alex tiên sinh của A & T; Ba giờ, có hội nghị qua
webcam khu vực Âu Châu và Châu Á; Bữa tối dùng cơm ở nhà hàng với Eewin
tiên sinh.” Ngắn gọn rõ ràng đọc rõ từng chữ, rất nhanh đã báo cáo xong hành trình của một ngày.
“Anh còn 5 phút để chuẩn bị cho hội nghị lúc 10h.” Cầm lấy văn kiện mà ông chủ đã ký tên, Hứa Mạn Tuyết nhìn đồng hồ, nhắc nhở.
“Hủy bỏ bữa tối.”
Tay nhỏ dừng một chút, “Dạ.” Đặt bút trên màn hình, dự án hợp tác ba triệu đô la Mỹ cứ như vậy bị bỏ qua. Cô là thư ký, không có quyền hỏi đến quyết định của ông chủ .
“Bưng cà phê đến phòng họp của anh.”
“Dạ.” Lại liếc mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đang cúi đầu xử lý công vụ, cô im lặng đi ra ngoài.
Đây là tổng công ty xí nghiệp Khai Dương ở Newyork bận rộn từ sáng sớm, Hứa Mạn Tuyết cô là trợ thủ đắc lực của
Bách Lăng Phong, trợ lý của tổng tài, bận rộn suốt ngày, ngay cả thời
gian ngủ cũng phải cẩn thận tính toán. Có một ông chủ cuồng công việc,
tuy rằng tiền lương cao khiến đồng nghiệp đỏ mắt không thôi, nhưng thời
gian của cô, tất cả đều dành cho công việc.
Nhưng mà, cô cho tới bây giờ cũng không xem việc này là khổ cực.
Sáng sớm như mọi ngày sau khi báo cáo
xong, nhìn chồng hồ sơ như núi trên bàn, mày nhỏ xinh đẹp hơi cau lại,
đôi mắt bình lặng không một gợn sóng, một tia cảm xúc bên trong đều
không có.
Đã bao lâu? Đi theo bên người anh đã bao lâu rồi? Cẩn thận nhớ lại, đến hết ngày hôm nay, vậy mà đã tròn tám
năm, thật là dài đăng đẳng, thật vất vả, nhưng tám năm cũng thật hạnh
phúc.
Thì ra, cô đã chờ đợi bên cạnh anh hết
tám năm, tuổi trẻ ngây ngô đơn thuần đã qua, cho tới bây giờ, cô đã là
một cô gái thành thục. Trong mắt nhiều người là một người phụ nữ xinh
đẹp.
Tiếng vang rất nhỏ trong máy tính gọi
tâm tư cô trở về, nhìn tin nhắn không ngừng lóe sáng kia, cô không tiếng động thở dài, Nghĩ mấy cái này làm gì? Vẫn là lo cho công tác đi, dù
sao chỉ có cố gắng làm việc, mới có thể đổi lại một cái ngoái đầu của
người kia.
Lại tập trung tinh thần vào công việc,
đem không khí bận rộn che đậy lại vẻ khẩn trương, thời gian trôi qua rất nhanh, khi để ý đến thời gian, bên ngoài cửa, trời cũng đã tối, tháng
11 ở Newyork, đều tối sớm hơn bình thường.
Giương đôi mắt có vài phần mệt mỏi nhìn
ra ngoài cửa lòe lòe tỏa sáng từ trên cửa ánh lẹn 1 bóng người, nhìn
thấy một đôi mắt nam tính đen nhánh, như pha lê sáng rực trong bóng đêm, nhanh chóng quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy, làm cô hoảng sợ, nhìn
vào đôi mắt đen như hồ nước sâu không thấy đáy.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt nam tính trước mắt, không phải khôi ngô đẹp trai, không phải tao
nhã cao quý, toàn thân cao thấp của anh, đều hiện lên hai chữ dương
cương.
Đàn ông như Lục Phi Dương, chỉ là tà tà
dựa vào một bên bàn công tác, thì đã tạo cho người khác cảm giác mạnh
mẽ, không gian to như vậy, bởi vì sự tồn tại của anh, vậy mà lại nổi lên cảm giác bức bách đến kỳ lạ.
“Lục tổng, anh đến khi nào?” Cô ổn định nhịp tim đập nhanh vì