
y thật nhanh.
“Nàng đừng sợ, ta không phải người xấu.” Tạ Chấn Thanh vươn một tay, muốn ngăn cản nàng chạy đi, vội vàng mở miệng nói.
Nàng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn ── hắn nói căn bản là nói thừa, có người nào sẽ thừa nhận mình là người xấu?
“Tại hạ Tạ Chấn Thanh, Lưu gia phu nhân là cô của ta.” Hắn vội nói thân phận của mình cho nàng, sợ dọa đến giai nhân.
Nghe hắn lập tức nói rõ thân phận, thân thể đang căng thẳng của Lưu Tĩnh Minh thả lỏng xuống.
Nguyên lai là sau khi phụ thân qua đời, hắn chính là chất tử (cháu trai) được đại nương đưa đến từ nhà mẹ…… Cũng khó trách bọn họ không quen biết, sau khi cha, nương qua đời, nàng chưa từng đến nhà trước.
Nàng biết nhiều năm qua như vậy, Tam gia tửu lâu của Lưu gia đều do hắn quản lý, theo nàng biết, hắn phát triển buôn bác của Lưu rất tốt, thậm chí so với phụ thân còn kinh doanh tốt hơn.
Biết hắn không phải loại người nhàn rỗi, nàng an tâm, gật gật đầu, không muốn cùng hắn nhiều có dính dáng, miễn cho tự dưng trêu chọc thị phi, vì thế nàng xoay người muốn rời khỏi đường mòn này.
Tạ Chấn Thanh nhìn giai nhân xoay người rời đi, vội vàng đi lên trước hai bước, lên tiếng ngăn cản, “Xin đợi một chút!”
Lưu Tĩnh Minh nghi hoặc quay đầu, không biết hắn vì sao gọi nàng lại.
“Xin hỏi tiểu thư là?” Hắn còn chưa biết nàng là cô nương nhà ai, tên gọi là gì! Trong lòng hắn rung động, khiến hắn không thể cứ như vậy để nàng rời đi.
Nàng có thể xuất hiện ở hậu viên, trừ bỏ người trong nhà, thì chính là khách nhân rồi. Bất quá…… Hắn nhớ rõ gần đây trong nhà không có khách tới mà!
“Ta hẳn là nên theo Chức Vân gọi ngươi một tiếng biểu ca! Bất quá, ta nghĩ gọi ngươi là Tạ công tử tốt hơn.” Lưu Tĩnh Minh cười, nói ra ý của mình.
Tạ Chấn Thanh suy nghĩ lời nói của nàng, bị nàng làm mơ hồ, “Nàng là bằng hữu của biểu muội Chức Vân?” Chỉ có khả năng này. Bất quá, nếu là bằng hữu Chức Vân, hắn sẽ phải gặp rồi mới đúng chứ.
Lưu Tĩnh Minh nhìn thấy nghi ngờ đáy mắt hắn. Thì ra ở Lưu gia, tồn tại của nàng là con số 0……
Nàng không muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này nữa, nói thẳng, “Ta là nữ nhi do thiếp thất của cha Chức Vân sinh ra, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng. Lưu Tĩnh Minh.”
Không đợi hắn phản ứng, nàng ngay sau đó nói, “Thật ngại quá, trời mưa lớn, ta không mang dù, ta xin cáo lui trước.” Nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi.
“Chờ đã ──” Hắn nhất thời không thể tiêu hóa lời của nàng, chưa kịp giữ nàng lại, trơ mắt nhìn thân ảnh của nàng rất nhanh biến mất ở trong bụi cây.
Thì ra nàng chính là Đại tiểu thư Lưu gia chưa bao giờ gặp mặt…… Vẻ đẹp của nàng cùng khí chất tao nhã, làm cho hắn kinh diễm không thôi.
Bởi vì mấy năm này hắn nghe nói, đều nói nàng dung mạo xấu xí, thô bỉ vô lễ, vì vậy trong đầu hắn chưa bao giờ có ý niệm gặp mặt nàng, thậm chí căn bản quên đi Lưu gia còn có một nữ nhi.
Tạ Chấn Thanh vẫn đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn hướng nàng rời đi.
Mặc dù trước mắt chỉ còn hoa rực rỡ nở rộ, không còn thấy bóng dáng người nữa, nhưng ở trong đầu hắn, rõ ràng đã khắc sâu thân ảnh xinh đẹp, tuyệt mỹ động lòng người của Lưu Tĩnh Minh……
“Tiểu thư, trước nhà lại đưa tới một đống đồ.”
Linh Đan đang cầm một khay gỗ đi vào, bên trên có tổ yến cùng một ít hương liệu, bình ngọc dầu vừng.
Nhìn Linh Đan đặt khay lên bàn, Lưu Tĩnh Minh buông sách trên tay xuống. “Hai lần như vậy rồi, mang trả về cho chủ của nó đi!”
Đối với mấy thứ đồ này nàng không cần chút nào ── nổi tiếng nữa, quý giá nữa thì thế nào? Dù sao nàng cũng không dùng đến. Hơn nữa vô duyên vô cớ, người ta vì cái gì muốn đưa nàng mấy thứ này?
“Lại muốn trả lại sao?” Những thứ này đều là đồ tốt…… Linh Đan không giống như chủ tử không để mấy thứ này trong mắt, trong lòng có chút luyến tiếc.
“Linh Đan! Nếu ngươi để ta biết ngươi đem trả lại thiếu cái gì, ngươi hãy cẩn thận, nghe không?” Lưu Tĩnh Minh cảnh cáo. Đang êm đẹp, lại đưa chút đồ quý giá, ai biết được người ta có tâm gì?
“Người ta mới không dám không nghe lời của tiểu thư!” Linh Đan hiểu tính tình của tiểu thư nhất, chỉ là ngoài miệng nói một chút thôi. Nàng thật không dám trộm một chút đồ nào!
Nàng cầm lấy cái khay, đặt xuống cái bàn nhỏ, chuẩn bị mang đồ đi trả lại.
Linh Đan trở lại bên người Lưu Tĩnh Minh, xếp gọn lại sách vở đang bừa bãi trên bàn, miệng nhàn rỗi nói, “Thật sự là kỳ lạ, chúng ta không biết biểu thiếu gia, hắn làm gì ba ngày hai bữa lại mang mấy món đồ trân quý này đến?”
Còn hại nàng phải đặc biệt chạy đến nhà trước, lấy đồ về, như vậy thật phiền phức!
Mỗi một lần đến nhà trước, nàng đều lo lắng sẽ gặp phải Xảo Xảo trong phòng Nhị tiểu thư. Xảo Xảo vừa chua ngoa vừa xấu xa, giống như chủ tử nàng hầu hạ, hơn nữa còn ỷ vào mình là nha đầu của Nhị tiểu thư.
Dù sao vẫn là người bị khi dễ, cho nên nàng ước gì vĩnh viễn không phải đi lên nhà trước.
“Ai biết được là như thế nào?” Miệng là nói như vậy, bất quá nàng không nhớ tới ngày đó vô tình gặp ở hạnh hoa lâm (vườn hạnh hoa), nhưng cũng không nghĩ ra dụng ý hắn ── chẳng lẽ là vì bù đắp những năm gần đây, chi tiêu của các nàng bị thiếu thốn?
“Tiểu thư, cô