
u Đại Phúc.(1)
Sau khi dừng xe Hạ Hoằng Huân mới nói rõ mục đích của chuyến đi này:
“Thừa dịp hôm nay có thời gian đưa em đi mua nhẫn kết hôn, bây giờ không phải đang thịnh hành kiểu này sao, chọn viên lớn một chút. Nhưng mua đồ cho phụ nữ không phải chuyên môn của anh, tự em chọn, anh trả tiền.”
Nếu không hiểu rõ tính cách của anh, Mục Khả nhất định sẽ tức giận vì kiểu
nói như gió thoảng mây trôi của anh. Phải biết rằng đây chính là nhẫn
kết hôn, mặc dù không định khắc chữ gì, nhưng cũng không nên ra vẻ
chuyện này không liên quan tới anh chứ. Mục Khả đứng bất động tại chỗ,
cố ý nói: “Sao lại biến thành mua cho em một cái, chẳng lẽ là quà tặng
em kết hôn với người khác sao? Hơn nữa lại còn là đồ cưới.”
Hạ Hoằng Huân nhẹ trách: “Không cho nói bậy!” Sờ sờ gương mặt của cô, anh
giải thích, “Quân nhân không thể đeo nhẫn, mà mua cũng chỉ để trang trí
có dùng đến đâu.” Anh vươn tay đến trước mặt Mục Khả, “Em nhìn kỹ một
chút, tay anh có thể đeo nhẫn sao?”
Đó là đôi tay của đàn ông đích thực, bàn tay rộng, mu bàn tay có gân xanh, lòng bàn tay có vết chai. Mục Khả nhẹ nhàng cầm, kiên trì nói: “Em mặc
kệ, dù là trang trí thì kết hôn cũng phải đeo một lần, nếu không em cảm
thấy không vui sẽ không gả đâu.”
Nhìn Mục Khả cố chấp ăn vạ như vậy, Hạ Hoằng Huân mềm lòng, anh theo ý của
cô nói: “Được, cho em mua cho em mua, được chưa.” Đại trượng phu co được dãn được, thỏa hiệp thì có sao đâu? Dù sao không mua cũng không phải là vì tiết kiệm tiền, cần gì tốn sức chọc giận tâm can bảo bối.
Trên mặt Mục Khả lộ ra nụ cười thắng lợi, cùng anh mặc thường phục sánh vai bước vào cửa hàng châu báu.
Thúc đẩy buôn bán là một phần, phần còn lại là do Hạ Hoằng Huân rất đẹp
trai, thế nên nữ nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình, kiên nhẫn đề cử
các loại kiểu dáng, thấy Mục Khả cuối cùng cũng chọn được một cặp, vội
nói với Hạ Hoằng Huân: “Tiên sinh, anh có muốn thử không?”
Hạ Hoằng Huân đang nghe điện thoại, anh xoay người lại liếc mắt nhìn, phất tay nói: “Tôi thế nào cũng được, cô lấy cho vợ tôi thử, ghi phiếu thanh toán cho tôi là được rồi.
Chưa từng gặp gỡ vị khách nào như vậy, nữ nhân viên bán hàng run rẩy, ngay cả những người khách khác cũng cảm thấy kì quái.
Mục Khả đã sớm biết rõ tính anh “thô lỗ”, tự động che chắn ánh mắt khác
thường của người khác nhìn qua, cô bình tĩnh nói với nữ nhân viên bán
hàng: “Quân nhân bọn họ có quy định không được đeo nhẫn, mua cũng chỉ
đeo tượng trưng, để tôi chọn thôi.” Mục Khả tuyệt đối không ôm hy vọng
với con mắt nhìn đồ trang sức của Hạ Hoằng Huân. Để đỡ cho người ta
hoảng sợ, cô định một mình ôm hết mọi việc.
Nữ nhân viên bán hàng phục hồi tinh thần, trên mặt lộ ra nụ cười chuyên
nghiệp, vừa lấy mấy kiểu nam giới cho Mục Khả lựa chọn, vừa ngọt miệng
nói: “Đúng vậy, bình thường có thể không đeo nhưng lúc kết hôn phải đeo, nhẫn kết hôn nhất định phải mua một đôi mới may mắn.”
“Được, chuyện tốt thành đôi.” Hạ Hoằng Huân nói chuyện điện thoại xong, đi tới kéo tay Mục Khả nhìn một chút, cau mày nói: “Viên này nhỏ quá, tôi
không thể bạc đãi vợ, phải mua viên nào lớn hơn một chút, chói mắt
chút.”
Nữ nhân viên bán hàng bị chọc cười, cô nói với Mục Khả: “Tiên sinh đối với chị thật là tốt.”
“Đúng vậy. Không đối tốt với vợ mình thì đối tốt với ai? Chờ tới lúc
người khác thay tôi đối tốt với cô ấy, cô ấy đã không thuộc về tôi nữa
rồi.” Hạ Hoằng Huân cười nói: “Đổi cho cô ấy một viên lớn.” Cúi đầu nhìn quầy, anh bắt đầu chỉ huy nữ nhân viên bán hàng tìm cho Mục Khả một
chiếc nhẫn lớn.
Nhìn ánh mắt anh chuyên chú, bóng dáng bận rộn, Mục Khả nói: “Hay là để tự em chọn đi.”
Rời khỏi quầy nhẫn kim cương, Mục Khả đến khu bạch kim chọn một đôi nhẫn
bạch kim kiểu dáng đơn giản. Bắt Hạ Hoằng Huân thử hết cái lớn đến cái
nhỏ, ánh mắt nhân viên bán hàng hơi kinh ngạc nhưng vẫn kiên trì để cô
viết hóa đơn.
Phát hiện chiếc nhẫn Mục Khả chọn là một chiếc nhẫn trơn không có kim cương, Hạ Hoằng Huân không đồng ý: “Em định tiết kiệm tiền cho anh đấy à? Sao
lại chọn cái này? Nếu không thích chúng ta sang cửa hàng khác xem.”
Mục Khả tin chắc cho dù có đắt hơn nữa anh cũng sẽ mua cho cô, vì vậy cô
nói với anh: “Em rất thích cái này. Anh không muốn thì thôi đi.”
Hạ Hoằng Huân vốn không phải là người ham hư vinh. Lúc trước thật sự là
anh không muốn Mục Khả chịu uất ức nên mới muốn mua cho cô một chiếc
nhẫn kim cương, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô, anh như chợt hiểu ra điều gì đó, anh vỗ vỗ bả vai Mục Khả dịu dàng nói: “Được,
vậy lấy cái này.” Cầm tờ phiếu thanh toán trong tay từ nhân viên bán
hàng, anh đứng dậy đi trả tiền.
Hôn nhân có thể lâu dài hay không, không phải do chiếc nhẫn có kim cương
hay không, mà trái tim hai người có tương thông với nhau hay không. Sau
khi hiểu rõ điểm này, dù là Mục Khả hay Hạ Hoằng Huân, cũng sẽ không so
đo xem nhẫn là trơn hay có kim cương nữa.
Bữa cơm tối được đặt tại một khách sạn tao nhã.
Trước khi vào phòng, Hạ Nhã Ngôn hung dữ nhắc nhở Hách Nghĩa Thành: “Đừng
quên chuyện anh đã đồng ý với em, không được gây