Duck hunt
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323945

Bình chọn: 7.5.00/10/394 lượt.

Kết thúc nhiệm vụ chạy về nhà, thấy cô vợ nhỏ khom người đắp chăn cho hai

đứa nhóc. Hạ Hoằng Huân cong môi cười, vậy mà, trong mắt lại ẩn chứa đau lòng và nước mắt cảm động.

Hờn giận và tủi thân trong lòng được nước mắt áy náy của anh hóa giải, vuốt ve gương mặt anh tuấn tiều tụy của chồng, Mục Khả dịu dàng nói: “Hoằng

Huân, anh là anh hùng trong lòng em, làm vợ anh, em mạnh mẽ hơn người

khác.”

Ôm cô vào trong ngực, ôm chặt. Hạ Hoằng Huân nghẹn ngào nói: “Có người vợ như thế này, còn cầu gì nữa!”

Đêm nay trước khi ngủ Mục Khả ôm cổ anh hỏi: “Hoằng Huân, bụng em có vết rạn, anh có thấy xấu không?”

Hôn xuống vành tai xinh xắn của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng nói: “Nói linh

tinh, mẹ của con anh vĩnh viễn là bảo bối xinh đẹp nhất.”

Mục Khả cong môi, ngay sau đó lại trẻ con oán trách: “Nhưng bây giờ anh có

hai đứa con làm bảo bối rồi, chắc chắn sẽ không thương em như trước nữa, chỉ cần nghĩ sau này không thể tùy ý làm nũng, em thấy mất mát quá.”

Ánh mắt anh sáng rực xuyên qua bóng tối nhìn cô, Hạ Hoằng Huân lấy giọng

dịu dàng mà kiên định nói cho cô biết: “Từ ngày cưới em, anh đã quyết

định để em làm nũng trong lòng anh cả đời.”

Thấy bên môi cô nở nụ cười ngọt ngào, Hạ Hoằng Huân cũng cười, sau đó sán

lấy cô, khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra của cô. . . . . .

Suýt chút nữa quên không nói, hai bảo bối của Mục Khả và Hạ Hoằng Huân là

một đôi Long Phượng, gương mặt bé trai giống hệt ba của chúng, cô con

gái trắng trẻo mịn màng thừa kế nét đẹp và linh khí của Mục Khả, là một

cặp anh em vô cùng đáng yêu .

Đừng có thấy Hách Nghĩa Thành chăm sóc Mục Khả tốt như vậy nhưng ở phương

diện yêu đương, anh còn thô lỗ hơn Hạ Hoằng Huân. Thật vất vả mới vứt bỏ được vấn đề bối phận để bày tỏ tâm ý với Hạ Nhã Ngôn, nhưng quan hệ của hai người không đột nhiên tăng mạnh giống Hạ Hoằng Huân và Mục Khả.

Ngược lại vẫn dừng lại ở mức hẹn trước cố định mỗi tuần một lần, mà địa

điểm hẹn đơn giản là nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn.

Vốn ở nhà mới có không gian tiêng tư, không bị người khác quấy rầy, nếu

người nào đó có chút ý tưởng không đừng đắn, cũng rất dễ thực hiện.

Nhưng đoạn thời gian đó trong sư đoàn có việc đặc biệt gấp, thân là Tham Mưu Trưởng Hách Nghĩa Thành mệt mỏi đến độ nói cũng không muốn nói

nhiều. Bình thường hai người trò chuyện, dựa vào sô pha anh liền ngủ

luôn.

Mới đầu Hạ Nhã Ngôn thông cảm cho sự vất vả của anh, nhưng nhiều lần thig

cô cũng không kìm được tức giận, cầm quân trang của Hách Nghĩa Thành ném đi, đẩy anh ra ngoài tức giận nói: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, tôi là

khách sạn miễn phí à?”

Hách Nghĩa Thành hơi mơ màng, tự mình đỡ cửa, không hiểu hỏi: “Đây là sao?

Không phải mới vừa rồi đang nói chuyện sao? Anh lại ngủ à? Nhã Ngôn em

đừng giận, anh không phải. . . . . .”

Lần này Hạ Nhã Ngôn thật sự là phát hỏa rồi, nhớ lại từ hồi xác định quan

hệ yêu đương đến giờ, cô và Hách Nghĩa Thành còn chưa có lấy một cuộc

hẹn hò chính thức nào. Ngẫm lại anh trai chất phác của cô còn biết đường đưa Mục Khả đi xem phim, mà sao Hách Nghĩa Thành anh cứ vô tâm như vậy? Càng nghĩ càng uất ức, lúc mở miệng giọng nói đương nhiên không tốt, cô thở phì phì nói: “Giải thích chính là che giấu, anh câm miệng đi. Biết

Tham Mưu Trưởng Hách bận, tôi không làm trễ thời gian quý báu của ngài

nữa, đi đi, đi đi.”

Nhìn ra cô giận thật, Hách Nghĩa Thành đời nào sẽ đi, kéo tay cô ăn vạ: “Này hơn nửa đêm rồi anh phải đi đâu đây? Anh nói xin lỗi còn không được

sao, anh không ngủ nữa, Nhã Ngôn. . . . . .”

Hất tay anh ra, Hạ Nhã Ngôn tức giận nói: “Xin lỗi cái gì, tôi thấy anh

không có chút hối cải nào cả.” Sau đó dùng sức đẩy anh một cái, rầm một

tiếng đóng cửa lại.

Hách Nghĩa Thành gõ cửa: “Nhã Ngôn em mở cửa trước đi, hãy nghe anh nói. . . . . .”

“Nói nói nói, nói cái gì, anh đi nhanh đi, hôm nay tôi tức không trôi, không muốn gặp anh.” Thấy anh không muốn đi, Hạ Nhã Ngôn uy hiếp nói: “Nếu

anh đánh thức hàng xóm, Hách Nghĩa Thành, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Cô vừa nói thế, Hách Nghĩa Thành mới phản ứng lại thì đã muộn rồi, gõ cửa

như vậy rất dễ ảnh hưởng đến người khác, vì vậy giảm âm lượng xuống nói: “Nhã Ngôn, anh không lộn xộn nữa được không? Em mở cửa ra trước đi, Nhã Ngôn?”

“Không muốn nói với anh. Hách Nghĩa Thành anh đi đi, trong lòng tôi khó chịu, muốn ở một mình.”

Nghe giọng cô nghẹn ngào, Hách Nghĩa Thành càng không thể đi, anh vội vàng

hỏi: “Sao thế Nhã Ngôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện em

nên nói với anh, đừng để buồn bực trong lòng.”

Hạ Nhã Ngôn tính cũng bướng bỉnh, quyết định không để ý tới anh, tức giận

nói: “Không có chuyện gì hết, nếu anh còn thích tôi thì đi về trước đi,

nếu anh không muốn tiếp tục quan hệ của chúng ta nữa, thì cứ đứng ngoài

đấy đi.”

Logic gì đấy? Hách Nghĩa Thành nghẹn nửa ngày không lên tiếng, đứng ở cửa đi

cũng không được ở lại cũng không xong. Một lát sau, anh ảo não nói: “Vậy anh đi trước, hôm nào tới thăm em tiếp, em đừng suy nghĩ lung tung đấy, có chuyện thì gọi điện cho anh, cứ gọi là anh tới.”

Chắc chắn anh đi rồi, Hạ Nhã Ng