
ôn buồn rầu nằm trên ghế sa lon, hai người từ khi quen biết đến mến nhau giống trong phim ảnh, cảm giác ở bên nhau
bình thản không có gì lạ làm cô càng lúc càng cảm thấy Hách Nghĩa Thành
không yêu cô. Nhận thức như vậy, khiến cô rất đau lòng.
Mấy ngày tiếp theo, cảm xúc Hạ Nhã Ngôn hơi trầm xuống, bắt đầu rối rắm vấn đề Hách Nghĩa Thành có yêu cô không. Thế nên Hách Nghĩa Thành gọi điện
thoại tới cô cũng không nhận, chỉ nhắn tin lại nói: “Em không có cảm
giác anh quan tâm em, chúng ta nên tách ra một thời gian để bình tĩnh
lại.”
Hách Nghĩa Thành nhận được tin thì sốt ruột, nhưng Sự trưởng lại giao nhiệm
vụ, để anh tự mình mang lính ra ngoài huấn luyện, bất đắc dĩ đành phải
hồi âm lại tỏ rõ tấm lòng: “Nhã Ngôn em đừng nghĩ lung tung, là anh
không đúng, anh không làm tốt. Đừng phủ nhận tấm lòng của anh, anh không muốn thế!” Lại không nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Nhã Ngôn.
Một tháng sau, Hạ Hoằng Huân đi họp trên Sư bộ, vốn định đón cô vợ mới
cưới, em gái và Hách Nghĩa Thành cùng đi ăn một bữa cơm, không ngờ Hạ
Nhã Ngôn lấy lý do bận rộn để từ chối. Hạ Hoằng Huân là người giỏi quan
sát sắc mặt lời nói của người khác nên lập tức nhận ra Hạ Nhã Ngôn không bình thường. Anh không hỏi nhiều, dặn dò cô chú ý sức khỏe, rồi đến Sư
bộ luôn.
Sắc mặt của Hách Nghĩa Thành đương nhiên cũng không tốt hơn là bao, Hạ
Hoằng Huân chào anh chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại. Đổi lại là lúc
trước, Hạ Hoằng Huân nhất định sẽ không thèm hòa nhã với anh, hai người đàn ông này, trời sinh vốn không hợp nhau rồi. Nhưng lần này ngoài dự
đoán mọi người anh không cáu giận gì hết, ngược lại tâm trạng còn rất
tốt cười cười, khiến ai đó hận không thể đấm cho anh một cú.
Hội nghị kết thúc, Sư trưởng Lý giữ Phó Đoàn Trưởng đoàn 5-3-2 là Hạ Hoằng
Huân lại. Hách Nghĩa Thành rời phòng họp, lúc bước qua cạnh anh thì như
vô ý gõ ngón tay xuống mặt bàn. Mặt Hạ Hoằng Huân không biến sắc nhưng
cũng đã ngầm hiểu ý của anh. Nói xong chuyện với Sư trưởng Lý, anh trực
tiếp đến phòng làm việc của Hách Nghĩa Thành.
Mặc dù hai người có quan hệ thâm sâu nhưng Hạ Hoằng Huân vẫn theo quy củ gõ cửa, nghe Hách Nghĩa Thành đáp lời “Vào đi”, anh mới đẩy cửa vào. Chắc
chắn phòng làm việc không có người khác, anh nhíu mày cười một tiếng,
không chút để ý nói: “Thế nào em rể, có mâu thuẫn gia đình gì cần anh
điều chỉnh cho cậu à?”
Hách Nghĩa Thành trừng mắt lườm anh một cái, cướp lấy bao thuốc lá anh vừa
mới móc ra, châm lửa mới lúng túng nói: “Lần này hơi nghiêm trọng, đuổi
tôi ra khỏi cửa rồi.”
“Anh trêu con bé hả?”
“Không có.”
“Nhã Ngôn từ nhỏ đã hiểu chuyện rồi, không phải anh trêu thì sao con bé lại trừng trị anh được?”
“Thật sự là tôi không có, tôi chỉ. . . . . .” Do dự một chút, Hách Nghĩa
Thành rất thật thà khai báo tình hình đêm đó, khi anh nói đến chuyện
không biết lần thứ mấy mình dựa vào ghế sa lon ngủ, Hạ Hoằng Huân rất
không phong độ cười ầm lên.
Hách Nghĩa Thành chậc một tiếng, thuận tay ném bao thuốc lá trên bàn qua: “Có thể nghiêm túc chút không? Đang nói chính sự đấy!”
Hạ Hoằng Huân cười vang, cười đủ rồi mới giáo dục anh: “Chưa ăn thịt heo
anh cũng chưa thấy heo chạy à? Có người nào hẹn hò như thế sao? Ai, tôi
nói này, rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế hả, biến nhà Nhã Ngôn thành phòng ăn hay khách sạn thế hả? Đuổi anh ra khỏi cửa là khách sáo rồi đấy!”
“Vậy hẹn hò thế nào? Cần phải đi dạo phố xem phim à? Ở nhà còn tốt hơn! Hơn
nữa, thời gian này còn bận chuyện diễn tập cuối năm, tôi hận không thể
phân thân ra làm mấy người nữa đây này.”
Nói vài ba câu Hạ Hoằng Huân cũng biết mấu chốt ở đâu rồi, anh không trêu
đùa nữa mà rất có dáng vẻ của anh trai dạy anh: “Nên nhớ, dù Nhã Ngôn
thành thục hiểu chuyện nhưng cũng cần người ta yêu thương, cưng chiều
giống như Mục Khả vậy. Anh đừng thấy Mục Khả giống một đứa bé nên mới
chiều cô ấy, mà coi Nhã Ngôn hơn cô ấy có mấy tuổi thành người lớn.
Thích cô ấy thì phải để cho cô ấy biết được, cảm nhận được.”
Hách Nghĩa Thành nghe xong vò đầu, cuối cùng tổng kết một câu: “Phụ nữ thật phiền toái.”
“Anh trên việc quân dám vỗ bàn gọi nhịp với Sư trưởng, chẳng lẽ không hiểu
thương vợ cũng là bài học quan trọng của quân nhân?” Nhìn đồng hồ, Hạ
Hoằng Huân cong môi cười một tiếng: “Hôm nào dạy cho anh một khóa, bây
giờ tôi phải đi đón Mục Khả rồi, tới trễ lại không cho tôi vào cửa, quen không ra gì rồi.”
Hách Nghĩa Thành bị thái độ lên mặt của anh làm cho tức giận đến mức buồn
cười, nhấc chân định đá thì Hạ Hoằng Huân nhẹ nhàng tránh thoát, trước
khi đi nói: “Đừng nói tôi không nhắc anh, em gái tôi giá thị trường rất
cao, anh phải nhanh tay lên mới được.”
Giám sát chặt chẽ? ! Phải làm thế nào? Việc này có hàm lượng kỹ thuật có thể so với một đợt huấn luyện quân sự lớn. Hách Nghĩa Thành oán thầm, ấn
điện thoại gọi cho Hạ Nhã Ngôn, tiếng chuông phát hết một lần, không ai
nhận, gọi lại, vẫn thế.
Cuối cùng vẫn không ngồi yên được, Hách Nghĩa Thành cầm chìa khóa xe đi ra
ngoài, lúc đẩy cửa ra tràn đầy khí phách nói: “Ai dám chen vào, ta tiêu
diệt hắn!”
Đạp hết c