Polly po-cket
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324041

Bình chọn: 8.00/10/404 lượt.

sinh kỳ này đi!”

“Cậu đừng ngắt lời, mình còn chưa nói xong đâu. Mình nói tham gia là chỉ

cùng tham gia huấn luyện quân sự cùng tân sinh. . . . . .”

Cùng tham gia huấn luyện quân sự? Đi đều, đứng tư thế quân đội, nội vụ ngăn nắp? Quả thực là sấm sét giữa trời quang!

Cơn buồn ngủ của Mục Khả toàn bộ tiêu tan, bò dậy ngồi lên: “Nguồn gốc tình báo có thể tin được không?”

“Trong kế hoạch viết rất rất rõ ràng, tuyệt đối có thể tin. . . . . .”

Mục Khả hoàn toàn tỉnh táo, cô gào to trong điện thoại: “Đả đảo Hiệu

trưởng!” Kế hoạch là Hiệu trưởng viết, mà Hiệu trưởng là cha của Hướng

Vi.

Hướng Vi ‘Ha’ một tiếng vui vẻ, “Mình vốn muốn cùng cậu lẻn vào trụ sở huấn

luyện chơi mấy ngày, xem ra có lẽ là không được rồi.”

“Chỉ số IQ của cậu bị âm à?” Mục Khả khinh thường nói: “Chỗ đó có gì chơi?

Cậu cảm thấy hứng thú với việc vác 20kg chạy trong sân huấn luyện à? Cậu có khuynh hướng thích bị ngược, hay là uống nước biển nhiều quá nên đầu biến mặn rồi?”

Yêu quân đội có lỗi sao? Đây là sở thích vinh quang cỡ nào chứ. Hướng Vi

kháng nghị: “Lúc cậu đả kích mình thì đừng lưu loát như vậy được không?” Tính toán nhỏ nhặt trong đầu bị đánh cho không còn, cô bắt đầu bàn điều kiện với đồng chí Mục khả: “Nếu như cậu đồng ý dẫn mình đi nhìn xem

Tham mưu trưởng Hách một chút, mình sẽ nói với ba mình không để cậu đi.”

Cô là người không có cốt khí như vậy sao? Cần phải đi cửa sau? Mục Khả

kiên cường cự tuyệt dứt khoát: “Nhất định không thể trao đổi!”

“Mục Khả Khả!” Hướng Vi tức giận: “Cậu chính là điển hình cho hán tử no

không biết lòng hán tử đói, mình chẳng qua chỉ muốn gặp thần tượng mình

một lần.”

“Thần tượng có thể tùy tiện gặp à? Hơn nữa cậu gặp cậu ấy còn ít chắc? Mỗi

lần cậu út đến thăm mình, không phải mình toàn gọi cậu sao?”

“Cậu ghen à?”

“Không được à?”

“Nhìn lòng dạ hẹp hòi đó của cậu giống như eo biển Paraná vậy. . . . . .”

“Mình thích.”

“. . . . . .”

Đánh bại Hướng Vi, Mục Khả tiếp tục trùm chăn ngủ.

Ngày hôm sau quả nhiên nhận được thông báo, toàn bộ chỉ đạo viên tất cả các

lớp lần này đều phải tham dự hành trình huấn luyện quân sự cho tân sinh. Đồng chí Mục Khả hai mươi hai tuổi, Tiếng Anh trên cấp tám, sau khi tốt nghiệp đại học được giữ lại trường giảng dạy, hiển nhiên nằm trong danh sách đó.

Mục Khả giận dữ, cô quơ lấy quyển sách giáo khoa trên bàn làm việc hung hăng nện nhẹ lên đầu mình mấy cái.

Lúc đang phát tiết, Hách Nghĩa Thành gọi điện thoại đến, không đợi cô lên

tiếng, anh trực tiếp căn dặn: “Năm phút sau cháu đến lớn cửa đợi lệnh!”

Người này có tật xấu quen thói ra lệnh không biết lúc nào mới có thể bỏ! Mục Khả thật muốn quật chết anh.

Lúc đi đến cổng trường học, xe của Hách Nghĩa Thành dừng ở ven đường, anh

quay cửa kính xe xuống, cong môi cười ngoắc tay ý bảo cô đi qua.

Hách Nghĩa Thành mặc quân trang không đội mũ, mái tóc vừa mới chỉnh sửa

trông anh vô cùng có tinh thần, Mục Khả nghịch ngợm mạnh mẽ bước tới, cô đưa tay sờ sờ đầu anh, bị anh nhéo vào mặt, “Mục Thần gọi điện thoại

cho cậu nói cháu lâu rồi không về nhà, công việc bận rộn như vậy sao?

Cậu nhớ khoảng thời gian trước hẳn là cháu đang được nghỉ hè.” Mục Thần

là em trai Mục Khả, tên nhóc trời sinh thích làm bản báo cáo nhỏ của cô.

Thì ra là khởi binh vấn tội. Mục Khả bĩu môi, lại nghe anh nói: “Thức ăn căn-tin không tốt hả, sao gầy như vậy?”

“Cậu và Hướng Vi quả thực là một đôi trời sinh, mỗi lần gặp mặt đều không thiếu được câu này. Hay là để cháu làm bà mối, hợp hai người lại thành một đôi.”

“Nói bậy bạ gì đó!” Hách Nghĩa Thành nở nụ cười, trong đôi mắt đen như mực lấp lánh tia sáng ấm áp.

“Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự cho tân sinh? Cháu phải đi theo à?” Thấy Mục Khả gật đầu, anh cau mày: “Để cậu nói với bên đó một tiếng, cháu

không cần phải theo hết toàn bộ quá trình, đường huyết cháu thấp, lỡ như ngất xỉu thì làm sao?”

“Cậu coi cháu là Lâm Đại Ngọc à, gió vừa thổi cũng có thể ngã?” Cảm giác

được quan tâm lúc nào cũng thật ấm áp, Mục Khả cười, “Loại chuyện huấn

luyện quân sự nhỏ nhặt này đâu cần làm phiền cậu? Hơn nữa, coi như cháu

rèn luyện thân thể thôi.” Đặt tay lên mu bàn tay anh, ra vẻ như muốn

véo: “Nếu như cậu thương lượng cửa sau cho cháu, cháu sẽ một tháng không thèm để ý tới cậu!” Quả thực không tự nguyện đi huấn luyện quân sự,

nhưng cô không muốn có sự ưu đãi đặc biệt.

“Được rồi được rồi, đều tùy cháu.”

Hiểu rõ tính cách của cô, Hách Nghĩa Thành cũng không miễn cưỡng: “Có điều

không thể gây phiền phức, nếu để cậu biết được xảy ra vấn đề gì, sẽ

không tha cho cháu đâu.” Thấy cô trợn mắt, anh lại trách móc nói: “Tất

cả hành động nghe theo chỉ huy! Nếu không huấn luyện viên sẽ giết gà dọa khỉ, cháu hứng chịu .”

“Tốt nhất anh ta đem khỉ giết hết đi!” Mục Khả cười hì hì, nghĩ đến thời

gian trước anh vội vàng chuẩn bị chiến đấu, nên hỏi: “Đối kháng xong

rồi? Thu được toàn thắng không?”

Nghĩ đến trận đối kháng đó khiến anh buồn bực, Hách Nghĩa Thành vuốt vuốt mi tâm*: “Thua.”

*Mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày

“Sao có thể!” Mục Khả không tin được, “Đừng gạt cháu chứ, cậu m