
ời, cẩn thận cắt hai miếng băng keo dán lên: “Nếu tôi tìm được ‘Bảo Ký’ thì sẽ tặng cái này cho cô.”
Bảo Thục cũng cười: “Hay để tôi đút lót thêm thì càng hiện thực hơn.”
Lúc đi ra tiệm đồ cổ, cô đi đến nhà sách mua bưu thiếp rồi gửi chung với quà đi Anh. Sau đó lại đi siêu thị mua chút nguyên liệu cho nồi lẩu,
rồi vội vàng về nhà.
Sữa còn lạnh, Bảo Thục cởi giày đặt thực phẩm đông lạnh vào trong tủ lạnh, rồi nhẹ nhàng đi vào phòng.
Bức màn kéo một nửa, ánh sáng mặt trời chiếu trên giường, tất cả đều giống như lúc cô rời khỏi, kể cả người kia ở trong chăn.
Cô đi qua quỳ trước mặt anh, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt ngủ say của anh,
giờ phút này thời gian như là đảo ngược, anh vẫn là thiếu niên Dư Chính.
Cô còn nhớ, đó là một ngày mưa âm u lạnh lẽo. Buổi sáng cô vội vàng chạy đến trường, cả người lạnh lẽo ẩm ướt như ở trong hầm băng, nhưng khuôn
mặt của Dư Chính lại lạnh giá hơn.
Cô đi qua bên người anh, anh lại không có một chút phản ứng. Ngồi vào
chỗ, Bảo Thục hơi lo lắng, anh nhất định xảy ra chuyện gì rồi. Lúc ăn
trưa, cô chen Mập Mạp ngồi cạnh Dư Chính: “Cậu sao thế?”
“…Ông nội tớ đã qua đời.” Khuôn mặt anh trước sau vẫn không thay đổi.
Nhìn một bên khuôn mặt anh, cô bỗng nhiên rất đau lòng. Cô muốn làm chút gì đó cho anh.
Cô suy nghĩ mấy ngày, cũng vào một ngày mưa cô chạy qua hai trạm đường
đến “cửa hàng Kiều Gia” gần trường mua mấy cái bánh thanh đoàn. Lúc trở
về chính cô cũng cảm thấy buồn cười, cô lại mua bánh thanh đoàn muốn đi
an ủi Dư Chính.
Trở về trường, bọn họ nói Dư Chính đi rồi, buổi trưa là lễ truy điệu của ông nội anh. Cô ngây ngẩn cả người.
Tan học, cô đi loanh quanh đầu ngõ nhà anh, chờ đợi trong cơn mưa dầm.
Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ u buồn thế này của Dư Chính, cô rất sợ hãi, giống như bất cứ lúc nào anh cũng bị đánh bại.
Ngày đó, cuối cùng cô giao bánh thanh đoàn cho anh, bởi vì không đeo đồng hồ, cô không biết rốt cuộc đã đợi bao lâu.
Sau hôm đó, mỗi ngày cô đều đeo đồng hồ, có lẽ cũng bắt đầu từ khi ấy cô bắt đầu thích sưu tầm đồng hồ. Cô muốn biết, thời gian từng phút từng
giây trôi qua như thế nào.
Dư Chính của lúc này, khoé mắt có chút nếp nhăn, trên đầu có mấy sợi tóc bạc, nhưng vẻ mặt bình tĩnh thế này vẫn không thay đổi.
Bảo Thục vươn tay vén tóc con trên trán anh, cúi đầu hôn lên môi anh,
nhưng khi chạm vào, trong nháy mắt cô bị anh đẩy lên giường.
Cô kinh ngạc nhìn anh trước mắt nói không ra lời.
“Sao em lại đi lâu thế.” Âm thanh của anh hơi khàn khàn, có lẽ vì vừa tỉnh dậy.
“Mua chút đồ thôi…”
Anh cúi đầu hôn cô, thật lâu sau mới buông cô ra nói: “Sau này chờ anh tỉnh lại mới được đi.”
Cô cười gật đầu, cô không nói với bất cứ ai, Dư Chính nhất định cũng yêu cô, nhưng nói ra thì ai sẽ tin chứ…
“Tớ tin,” Gia Hoà nói trong điện thoại, “Ông chủ công ty đĩa nhạc nhất
định sẽ thích thiết kế của các cậu, nhất là kẹo búp bê kia, rất thú vị.”
“Ha ha.” Bảo Thục cười to hai tiếng, “Hy vọng có thể kiếm tiền.”
“Đúng rồi, bây giờ cậu còn ở đó sao?”
“Ở đâu?”
“Chính là nhà trọ tớ thuê năm ngoái, các cậu thuê tiếp ư?”
“Thuê tiếp?” Bảo Thục ngạc nhiên.
“Kỳ hạn thuê năm ngoái của tớ đến tháng mười hai là hết hạn rồi…” Gia Hoà hiển nhiên hiểu được cô không nghĩ tới điều này.
“Nhưng mà,” Bảo Thục cố gắng nhớ lại, “Bây giờ đã tháng tư, chủ nhà chưa tới lần nào.”
“…” Gia Hoà có lẽ cũng không biết làm sao giải thích chuyện này, vì thế
trước khi cúp máy cô nói với Bảo Thục, “Cậu đến hỏi Dư Chính đi.”
Đèn đường bên ngoài rất sáng, Bảo Thục mặc áo khoác lên lầu tìm người kia, người đàn ông gần đây cô càng ngày càng không hiểu.
“À, chủ nhà tới thu tiền hôm lễ Giáng Sinh, anh đã thanh toán tiền thuê
năm nay.” Anh đang đánh răng, mở cửa cho cô, nói năng không rõ ràng.
“Sao anh không nói cho em biết, em nên chi một phần của mình mà.”
Anh uống một ngụm nước rồi nhổ ra bọt kem đánh răng, lặp lại mấy lần như thế, rồi mới lấy khăn mặt bên cạnh lau miệng: “Không sao cả.”
Cô đi qua tựa vào cạnh cửa hỏi: “Cái gì gọi là không sao cả, em nên chi trả chứ.”
Cô vẫn có chút khuynh hướng chủ nghĩa nữ quyền, nhưng Gia Hoà nói cô là một người “không hoàn toàn có chủ nghĩa nữ quyền”.
Dư Chính quay người lại xoa xoa khuôn mặt quật cường của cô: “Đồ ngốc,
cái gì có thể làm giúp em, anh nhất định sẽ làm, những chuyện này đối
với anh mà nói đều không sao cả.”
Cô nhìn anh, trong nháy mắt chợt hiểu được, những năm gần đây tuy rằng
bản thân cô long đong không có chí tiến thủ, nhưng cô vẫn trải qua cuộc
sống vui vẻ, tất cả đều là vì bên cạnh có Dư Chính.
Cô ôm lấy anh chỉ mặc chiếc áo thun mỏng manh: “Em có gì tốt chứ?”
“Chẳng có gì tốt cả.” Anh cũng ôm cô, khẽ cười.
“Vậy anh còn yêu như vậy.” Mặt cô đỏ lên, thừa nhận biết anh yêu mình.
“Thì yêu em chẳng có gì tốt cả.” Anh nói rất tự nhiên.
Cô lắng nghe mà cảm động.
“…”
“…”
“…Dư Chính, em yêu anh cái gì cũng tốt hết.” Cô ôm chặt anh, không cho anh nhìn thấy hai má ửng đỏ của mình.
Bảo Thái từ Đông Nam Á trở về thì hẹn Bảo Thục ăn cơm.
“Chơi vui không?” Cô chọn một phần cơm cà ri, dẫn đến cái nhìn chán ghét của Bảo