Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324414

Bình chọn: 7.00/10/441 lượt.

nôn, nàng đứng lên: “Chết cũng không ăn. Em về nhà mình ăn.”

Tần Tri ngậm chân gà gật gật đầu, thuận tay mở chiếc TV đen trắng đặc sắc

kiểu cũ trong phòng ngủ. Không cần biết là năm thứ bao nhiêu, TV đen

trăng vẫn sinh tồn một cách bình an trong nhà họ Tần, ấn nút tivi chỉ dò được 12 kênh.

Quan Thục Di lên lầu, chẳng được bao lâu đã trở

lại, vẻ mặt ảm đạm nhìn Tần Tri: “Nhà em đã ăn cơm dư hôm trước, cũng là vài loại trộn vào nhau rồi ăn. Chồng à, em trốn đây, chờ họ ăn xong mớ

cơm thừa này em mới về.”

Tần Tri vui vẻ, anh giơ tay chỉ ra cửa, “Hôm nay kháng chiến, em ăn táo không cần tính tiền.”

Quan Thục Di làm một biểu cảm khoa trương tỏ vẻ mừng như điên, lao ra khỏi

phòng, ngông nghênh đi đến sọt táo chọn vài trái. Đang chọn, Tần bà nội

gọi nàng lại, chỉ vào kho hàng bên kia: “Bên kia tươi hơn, chỗ này là

táo héo, đừng ăn. Để bán đi, bán không được bà nội cho con làm tương

táo.”

Quan Thục Di gật gật đầu, hạnh phúc đến muốn chết. Nàng

ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng, không ngờ trước kia nàng ăn là táo

không tươi? Quên đi, quên đi, còn chuyện gì có thể so sánh với chuyện ăn táo không tốn tiền? Nghĩ đến đã không thấy có. Gả cho “thằng” bán hoa

quả, quả nhiên là đúng đắn.

“Gia gia bà nội còn kiểm tiền?” Tần Tri gắp một miếng thịt gà đưa vào miệng Quan Thục Di, hỏi.

Quan Thục Di cắn một miếng táo kèm thịt gà, gật đầu. Nàng giơ đầu ngón tay,

nói: “Kiểm ba lượt. Mẹ em bên kia đã làm ba lần, đại khái vài ngày tới

họ sẽ phải dựa vào đếm tiền mà sống. Bóp chân giúp em, hôm qua mệt

chết!”

Tần Tri cầm khăn lau miệng và tay, nhận lệnh bóp chân cho

vợ. Đương nhiên, hành vi ngẫu nhiên lau dầu mỡ trên tay cũng là vì mục

đích này.

Hai người đang khúc kha khúc khích, Tần bà nội và Tần gia gia không gõ cửa trực tiếp xông vào.

Quan Thục Di hoảng hốt đứng lên, nhưng Tần bà nội và Tần gia gia hoàn toàn

bình thường, à, cũng không phải là không sao cả, vẻ mặt hai ông bà hơi

nghiêm trọng, không để tâm hai vợ chồng đang làm gì.

Tần Tri nhìn gia gia hai tay trái phải cầm mấy tập tiền, Tần bà nội cầm một tờ giấy

dài ghi danh mục quà tặng, hơi ngây ra, lại làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà!

Quan Thục Di vội vàng ra sô pha, mời ông bà ngồi. Im lặng

chốc lát, Tần bà nội lại theo đúng sở trường huých một cái vào Tần gia

gia, ông mở miệng: “Khuông Khuông…… Có chuyện này cần nói với con. Bà

nội con định để vài ngày nữa mới nói, ông nghĩ, cứ nói sớm cho xong,

bằng không ông ngủ không được.”

Tần Tri sửng sốt, anh nhìn Quan Thục Di, Quan Thục Di cũng nhìn lại anh.

Tần bà nội mở tờ danh mục quà tặng, chỉ vào một hàng chữ phía trên, đẩy về phía Tần Tri: “Con xem này.”

Tần Tri cúi đầu nhìn, hàng chữ viết –

Họ và tên….: Tiền lì xì cho con trai: Hai vạn tệ.

Tần gia gia sờ túi, sờ nửa ngày lấy ra một bao thuốc lá, trong gói thuốc là đủ các nhãn hiệu thuốc lá, ông đút một điếu thuốc vào miệng, hít vài

hơi liền mới nhả khói: “Ông nghĩ, có thể là tiền của ba ruột hay mẹ ruột con. Chúng ta không có thân thích nào một lần cho tới hai vạn tệ. Hơn

nữa, trước đây cũng nhận được một phong thơ, là viết cho con.”

Tần Tri không lên tiếng, Quan Thục Di sán lại gần, khoác tay anh.

Tần bà nội lấy ra một phong thư cũ đưa cho Tần Tri, “Khi con học lớp ba,

cũng vào mùa đông, sáng tinh mơ ông bà mở cửa, đã thấy trên nền có phong thư, bên trong có ba mươi đồng tiền, không viết gì thêm.”

Tần Tri mở phong thư, đầu tiên anh nhìn nơi đóng dấu bưu kiện, đáng tiếc phía trên không có gì, chỉ là một phong thư cũ.

“Ông và bà con cũng sợ hãi. Ban đầu chúng ta sợ có người sẽ mang con đi,

nhận được ba mươi đồng tiền, mới mang con về quê ở một năm, lo lắng đề

phòng hơn một năm. Từ từ rồi cũng bớt lo, dù ông bà dấu con đi, cha mẹ

ruột con muốn tới tìm, ông bà cũng không thể ngăn, đúng không? Sau đó,

ông bà chờ. Quay về, bà nội lặng lẽ treo một cái chuông ở cửa, thời gian đó, chỉ cần hơi có cái động tĩnh ông bà sẽ lên. Ông bà chờ, chờ, chờ

đến bây giờ, không thấy tiếng chuông vang bao giờ.” Tần gia gia vừa nói, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Tri.

Mặt Tần Tri không chút thay đổi. Quan Thục Di gắt gao nắm tay anh, nàng có thể cảm giác được,

từng lớp mồ hôi từ lòng bàn tay chồng nàng toát ra, lạnh lẽo.

Từ

lúc phong bì thư có ba mươi đồng xuất hiện, mấy năm nay Tần gia gia có

thêm nhiều tâm sự. Nhiều năm như vậy, nhớ tới chỉ cảm thấy nặng trịch,

nhớ tới như có móng mèo quào vào trong tim. Bây giờ thì khác, Tần Tri đã lấy vợ, cháu dâu ông cũng có, ông không muốn tiếp tục dấu giếm.

Tần bà nội nói tiếp: “Lúc trước bà nghĩ, mặc kệ là ai đến bắt con đi, bà sẽ liều mạng với họ, theo họ lên tòa án. Sau này, con càng lúc càng lớn,

con suy nghĩ cẩn thận, có chuyện gì cũng không nói cho chúng ta biết,

cũng không để trong nhà thêm phiền hà. Ông con lúc ấy bán hàng ở chợ

trời, tan học con phải đi dọn quán đẩy xe, học tập cũng không để ông bà

lo lắng. Khi ông bà ngủ không được cũng nghĩ, đứa cháu tốt như vậy, sao

có thể nói không cần là không cần? Bà mắc chuông không phải vì muốn gọi

họ mang con đi, bà chỉ muốn hỏi họ, lòng ngư