80s toys - Atari. I still have
Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324312

Bình chọn: 8.5.00/10/431 lượt.

m gặp ông ta rồi sao?>

- Vâng ,cả vợ và con gái ông ta

-

- Được , hi vẫn là anh tốt nhất

Lần nào cũng vậy mỗi lần nó không ngủ được anh đều là người giúp nó, luôn

luôn kiên nhẫn đọc 1 cái gì đó cho nó buồn chán đi vào giấc ngủ. Im lặng lắng

nghe không nói gì thêm nữa dần dần chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.

Ở một nơi khác cũng có kẻ không ngủ được tất cả suy nghĩ đều là tập trung

về nó mọi cảm xúc đến nhanh và nhiều cùng 1 lúc thế này làm hắn không tài nào

chợp mắt được và hắn không may mắn như nó có liều thuốc ngủ an toàn nên cứ thế

mà đành lăn qua lật lại tới gần sáng.

Ông ta không mất ngủ từ đầu như nó và hắn mà liên tục thức giấc khi bất

chợt thấy lại ánh mắt của nó nhìn ông cái nhìn xoáy sâu vào ông

Một đêm mất ngủ của nhiều người nhưng vẫn có 2 kẻ an tâm ngủ chổng vó ( ai

nhỉ?)

Sau mấy ngày đi dạo thành phố cùng Du Thanh nó bắt đầu công việc

của mình

- Ken, những thứ em nhờ anh tìm hiểu thế nào rồi? – nó vừa ăn sáng vừa hỏi

người đối diện khi không có người ngoài nó vẫn xưng hô thân mật với Ken.Nó coi

Ken không khác gì anh trai mình.

- Em sẽ bất ngờ đó, nhìn xem – Ken đưa cho nó 1 sắp tài liệu

Không nói gì thêm nó chăm chú xem hết mớ tài liệu đó. Đôi lúc 2 chân mày

lại nhíu vào có vẻ khó chịu.

- Ông ta vẫn tàn nhẫn như thế,tính đào hoa này chưa bỏ sao? Ông ta yêu vợ

mình lắm mà? sao anh tìm được thế?

- Muốn người ta không biết thì chỉ có cách là đừng làm, “kim trong bọc lâu

ngày cũng lòi mà” ăn cơm mãi cũng thèm phở mà em – Ken hỉnh mũi

- Hihi anh nay bày đặt nói nho nữa hả? à anh có thèm phở thì nhớ nói em 1

tiếng em nói với July để cô ấy mua cho anh

- Thôi tha cho anh, cô ấy …- Ken lấy tay đưa qua đưa lại trước cổ và lè

lưỡi

- Không đùa nữa, tạm thời khoan dùng những thứ này em muốn nói chuyện trước

với ông ta xem thế nào,nếu chưa tới đường cùng em không muốn dùng “nó”

- Anh hiểu rồi, à chiều nay chúng ta có 1 cái hẹn với bên Nguyên Thị

- Em biết rồi, anh đã chuẩn bị hết các khoản cần thương lượng phải không?

- ….. – Ken không nói mà chỉ gật đầu

- Anh đưa em đến thăm Vương tiểu thư hôm qua em nghe Phong bảo cô ấy không

khoẻ thì phải

- Em ….

- Anh sao vậy em chỉ đi thăm bệnh thôi mà,hi! Em không ăn thịt ai đâu

,thiệt tình

*Biệt thự Phong Lan*

Kính kongggggggggggg…….

- Ai thế………- ông cụ vừa ngước nhìn nó đã không nói được gì mà

cứ lắp bắp – bà…bà …chủ

- Cụ ơi cụ sao thế – nó tuy hỏi thế nhưng nó biết vì sao ông cụ

thế này, bà Chi vẫn hay nói nó giống mẹ mà.

- Kh…không.. lão nhầm người, cô cần gặp ai?

- Dạ cháu đến thăm Vương tiểu thư nghe nói cô ấy bệnh

- Ai thế bác Châu? – tiếng bà Vương vừa tiến ra vừa hỏi

- Thưa bà chủ có cô đây đến thăm tiểu thư

- À! Là tiểu thư Moon đây mà, vào đi – bà Vương đon đả

- Vâng, cảm ơn phu nhân – nó khách sáo khác hẳn vẻ thân thiện với

ông cụ lúc nãy

- Có thể giống đến thế sao? – ông cụ 1 mình phía sau lầm bầm

Vừa lên tới phòng nó đã thấy ông Vương yêu chiều dỗ dành Du Thanh

ăn, chợt thấy lòng lạnh buốt một khoảng kí ức ùa về với nó “

- bé Đồng con ngoan uống thuốc đi – người đàn ông vỗ về

- Thuốc đắng lắm con không uống – đứa trẻ nhõng nhẽo

- Ngoan con uống thuốc hết bệnh ba dắt con đi khu trò chơi

- Thật hả ba?

- Ba sao gạt con được chứ?hihii ngoan”

- Chi Moon, Moon chị sao thế? – Du Thanh gọi nó khi thấy nó cứ đứng

thất thần

- Uhm …ừm xin lỗi em thế nào đã khoẻ chưa

- Em khoẻ rồi tại ba mẹ lo quá nên bắt em ở nhà nghỉ đó,chị

ngồi đây

- Sao con gọi cô ấy là chị? – ông Vương thoáng căng thẳng

- Hi con với Moon tuy là sinh cùng năm nhưng chị ấy sinh trước con

mấy tháng nên con đề nghị được gọi chị ấy là chị,Moon cũng đồng ý

mà

- Nhưng …

- Ông Vương có gì không ổn sao – nó chuyển tầm mắt sang ông ta vẫn

là nụ cười nửa miệng không nên dành cho bậc trưởng bối

- Không sao nếu Thanh nó thích vậy – ông ta nhanh chóng né ánh nhìn

của nó không hiểu tại sao với cô gái này ông không tài nào nhìn

thẳng mặt được có phải vì nó giống ai đó mà ông quen

- Anh! mình ra ngoài cho bọn trẻ nói chuyện – bà Vương thấy sự

khó sự ở chồng vội mở đường

- Ừ

Người ra ngoài nhưng lòng không yên, ông Vương luôn có cảm giác bất

an đối với ánh mắt của nó, cả người con trai luôn toát lên vẻ khó

gần đi cùng nó.Ở phòng khách mà ông ta cứ nhấp nhỏm không yên. Đúng

lúc đó hắn tới

- Cháu chào 2 bác cháu đến thăm Thanh

- Vậy hả? bác định mang ít trái cây lên cho Thanh cháu đi cùng luôn – bà

Vương vui vẻ

- Mình để đó tôi đem cho – ông Vương đề nghị, tuy khó hiểu với hành động

của chồng nhưng vẫn để cho chồng làm

Vừa đi được vài bậc tam cấp thì cả hai nghe tiếng kêu của Du Thanh

- Á a…a.a.a.a tha… tha…. Cho tha cho em đi hix …em chịu không nổi a…

Linh cảm chuyện chẳng lành ông Vương vứt dĩa trái cây chạy vội lên