
phòng Du
Thanh, hắn không hiểu gì nhưng cũng vội chạy theo
Vừa xô cửa vào ông Vương và hắn nhìn thấy nó đang vòng tay “bóp cổ” Du Thanh,
người đàn ông trong phòng đứng yên như phỗng
- Cô làm gì con tôi hả? - vừa nói ông ta vừa xông tới nắm tay nó quẳng ra
Tuy có tuổi nhưng ông ta vẫn khá mạnh làm nó loạng choạng sắp ngã hắn và
Ken vội đỡ nhưng Ken nhanh hơn hắn. Đứng vững trong vòng tay Ken nó nhìn ông ta
không chớp khoé môi nhếch lên nụ cười khinh bỉ lại có chút xót xa.
- Bác bình tĩnh có lẽ là hiểu lầm thôi……
- Cậu còn bênh…….
- Ba, ba làm gì vậy – Du Thanh nãy giờ ngơ ngác mới vội lên tiếng
- Cô ta đã làm gì con hả? Nói cha biết cha làm chủ cho con
- Cha nói gì thế chị có làm gì con đâu con thấy khó chịu nên chị
ấy giúp con xoa bóp vì chị biết ấn huyệt
- Vậy …vậy sao con la lớn như vậy?
- Tại chị xoa ở bàn chân làm con buồn cười thôi
- Mình à mình hiểu lầm rồ đó – bà Vương lúc này cũng lên tiếng
- Thanh tôi về trước – nó nói rồi nhanh chóng đi nó chỉ sợ đứng
lâu hơn lớp bọc nó cố tạo ra lâu nay vỡ mất
- Chị chị dừng giận…
- Ba ba làm chị ấy giận rồi, sao ba lại như thế..
- Để anh đuổi theo cô ấy – hắn nói xong cũng nhanh chóng theo sau nó
“ mẹ lòng con đau quá ông ta rõ ràng là nhận ra con nên mới có
thái độ cảnh gíac đó, là ông ta sợ con hại con gái mình mà không
ngại tổn thuơng con, mẹ! là ông ta vô tình với con mẹ ơi con nhớ mẹ
hức”
- Cận thận – Ken thấy nó như sắp ngã vội đỡ lấy, hành động đó
làm người vừa tới thoáng chút khó chịu
- Moon nói chuyện chút - hắn
- Xin lỗi tiểu thư của chúng tôi mệt ….
- Tôi là muốn nói chuyện với cô ấy - hắn nặng giọng không khách sáo
- Ken, anh ra lấy xe chờ em
- ……….- Ken không nói gì lặp tức quay đi
- Nguyên tổng có gì sao – nó vẫn là ngữ khí lạnh nhạt
- Chuyện lúc nãy bác trai không cố ý…
- Nếu là giải thích dùm họ thì tôi nghĩ không cần,nếu không còn chuyện gì
tôi đi trước
- Khoan đã,vậy nói chuyện chúng ta
- Chúng ta? Có gì để nói sao
- Hơn 3 năm trước chúng ta đã gặp nhau, trước cửa biệt thự Phong Lan trời
còn mưa và còn ở…
- Xin lỗi đây là lần đầu tôi về Việt Nam nên những gì anh nói là hoàn toàn
không thể
Không để hắn nói thêm nó vội vã bước đi. Hắn phía sao mỉm cười đắc thắng
- Không phải sao? cứng đầu ngang bướng em có khác gì năm đó hả? em không
muốn nhớ vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ đầu.nhóc con
2h chiều nay nó phải đến Nguyên Thị, nó nhận thấy được Jack coi trong việc
hợp tác lần này thế nào nên nó rất muốn mọi việc suông sẽ nhưng cứ nghĩ tới
việc gặp hắn là nó khó chịu, và cũng hiểu hắn không dễ gì mà……..
“chỉ mong hắn công tư phân minh rõ ràng hiazzzzzz”
“cốc cốc ”
- Vào đi
- Tổng giám đốc, đại diện của công ty SM tới rồi ạ!
- Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi – hắn – à cô mời họ qua phòng hợp
đi
Hắn thật ra có thể để người khác đàm phán, nhưng SM là 1 công ty
lớn chuyên kinh doanh về thời trang đặc biệt là trang sức nên hắn rất
quan tâm lần hợp tác này vì thế mà muốn đích thân gặp gỡ tiếp đón
họ.
*phòng hợp*
Hắn bước vào nhìn thấy Ken ngồi kế bên 1 cô gái ( chưa thấy mặt ) làm tim
hắn đập mạnh 1 nhịp. Nhanh chóng bước vào ghế “chủ nhà” lần này thì hắn nhìn rõ
mặt vị đại diện của SM
- Chúng ta có duyên thật - hắn mở lời trước
- Phải, chúng ta có thể bàn vào nội dung chính luôn được chứ? – nó thì
không được hồ hởi như hắn – đây là Ken cố vấn pháp luật và cũng là trợ lí của
tôi anh ấy sẽ làm việc nhiều với bên công ty anh
- Vâng, đây là hợp đồng bên công ty chúng tôi đã soạn thảo - hắn liếc nhìn
Ken lấy lẹ vừa lúc dó thì thư kí cũng chuyển hợp đồng sang phía nó
Nó chăm chú với việc giở giở xem xem của mình, hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ
trước mắt, cả phòng đều im lặng như tờ nếu lỡ có ruồi bay qua cũng sẽ nghe được
tiếng của nó bay
- Hợp đồng rất ổn có vẻ anh rất biết cách làm người khác hài lòng – nó lên
tiếng
- Cảm ơn cô!
- Nhưng chúng tôi cũng có 1 số điều khoản cần anh thông qua – nó vưa nói
vừa đưa mắt về phía Ken ra hiệu
Hiểu ý nó Ken nhanh chóng chuyển đến hắn 1 tập tài liệu mỏng, hắn nhíu mày
xem kĩ nhưng gì được đưa
- Cô muốn tự mình phối trang sức của bên cô với trang phục của chúng tôi?
- Đúng vậy, trang sức tôn lên vẻ đẹp của người đeo nó chứ không phải chỉ
làm nền cho những con người chỉ biết 2 chữ xa hoa mà không quan tâm xem mình
mang những gì, nó phải hợp người hợp trang phục và hoàn cảnh. Tôi không muốn
những người không có chuyên môn coi nó như món hàng vô tri
- Ok ,không thành vấn đề tôi chắp nhận yêu cầu này của cô, nhưng còn vị trí
vedette lại để bên cô quyết định hình như không hợp lí?
- Anh yên tâm chúng tôi muốn chọn vedette vì muốn người đó phỉathể hiện
đúng và được cái hồn của sản phẩm lần này, dĩ nhiên đánh giá không chỉ bên tôi
mà cũng để bên anh ý kiến cùng tìm ra người thích hợp với sản hẩm của 2 bên.
Anh thấy sao?
- Uhm …… hợp tác quan tr