Ring ring
Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325614

Bình chọn: 7.5.00/10/561 lượt.

, không bao giờ chúng ta tìm ra câu trả lời. Bởi lời giải cho

câu hỏi trên cũng thuộc về đáp án của chính chúng ta.

Thư Lộ ngưng ngang một thoáng rồi nói:

- Hình như triết lý này hơi khó hiểu thì phải?

- Mình nghĩ… – Lạc Lạc hóm hỉnh trả lời: – Có lẽ “Đường sách thênh

thang” cũng là liều thuốc an thần hữu nghiệm đối với một số bạn độc giả.

- Nếu đúng vậy thì đó là niềm vinh dự cho mình. Nhưng không sao, có

lẽ một số bạn thính giả thích nghe chương trình này là bởi không khí đặc trưng của nó. – Thư Lộ mỉm cười nói: – Nào chúng ta hãy cùng xem cuốn

“Kafka bên bờ biển” của Haruki Murakami, một cuốn sách nói về cái tôi và thực tế tàn khốc. Sau đó, chúng ta sẽ tiếp tục với lá thư Tiểu Man.

oOo

Thư Lộ hẵng nhớ, cuộc thi viết bình luận được tổ chức trước dịp kỷ

niệm một năm ngày chương trình lên sóng, bài dự thi của độc giả lũ lượt

gửi về văn phòng như thác lũ, khiến mấy tổ khác phải há hốc mồm ngạc

nhiên. Chưa bao giờ Thư Lộ và Tiểu Man bận rộn như lúc này. Anh Triệu

nói, đối với một chương trình đọc sách tẻ nhạt và khô khan mà nói, như

thế cũng tạm gọi là thành công rồi đó.

Không rõ anh Triệu nói vậy là đang tuyên dương hay phê bình nữa,

nhưng nhìn từ góc độ của hai cô gái, từ những liều lĩnh, khó khăn ban

đầu, trải qua một năm nỗ lực, chí ít hai cô được nhiều người đón nhận,

thậm chí manh mún kỳ vọng.

Tối thứ Sáu như đã thành lệ, Thư Lộ tay xách nách mang một túi thư

nặng trịch về nhà. Đằng sau cánh cửa, tĩnh mịch ngự trị từng góc tối

trong căn nhà. Cô nhấc tay xem đồng hồ, kim chỉ tám giờ rưỡi, bình

thường cứ tầm này ngày cuối tuần, anh già đã tắm rửa xong xuôi, ngồi đọc báo ở phòng khách rồi cơ mà.

Đặt túi xuống, cô mở tủ lạnh lấy một lon coca mát rượi. Tháng Mười

năm nay hình như không oi ả như tháng Mười năm ngoái. Cô mở cửa sổ, đứng đó phóng tầm mắt nhìn sang sân thượng trên đỉnh toà nhà khác ở chốn xa, dưới bầu trời ngập tràn ánh sao lờ mờ một ngọn đèn.

Đến tận bây giờ cô vẫn không tin nổi đây là cuộc sống của mình. Căn

phòng trước kia của cô vốn chỉ có một chiếc giường đơn thoải mái, bốn

mặt tường là tủ áo và giá sách, trong cái thế giới nhỏ bé ấy, tự cô dệt

lên giấc mơ của chính mình. Còn giờ đây, ngoại trừ người đàn ông nằm

cạnh cô mỗi ngày, căn nhà sau lưng quả thật có phần xa lạ.

Bỗng Gia Tu mở cửa bước vào, thấy cô đứng trước cửa sổ, anh như thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Anh đến đài phát thanh, đồng nghiệp của em nói hôm nay em về sớm.

- Anh đến đón em à? – Thư Lộ sửng sốt nhìn anh: – Sao anh không nói trước?

Hình như anh đang hờn dỗi cô thì phải.

- Anh bảo rồi, lần sau em đừng tự xách đồ nặng thế này, cho nên hôm nay anh mới đi đón em.

- Em có phải con nít đâu… – Thư Lộ lầu bầu.

Nhiều lúc, cách anh đối xử với cô chẳng khác nào với Nhã Quân và Nhã Văn. Anh quen áp đặt cuộc sống của cô ở mọi khía mặt.

- Anh thấy em còn bướng hơn cả trẻ con đấy. – Đặt đôi giầy vừa cởi

vào chỗ “chuyên dụng của nó” trong tủ giầy, sau đó anh vô nhà vệ sinh

rửa tay.

Thư Lộ ảo nảo quay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh đã quá quen với

việc áp đặt suy nghĩ, đồng thời vô tình cũng quen luôn với việc yêu cầu

người khách phải làm theo cách của anh. Có thể, anh tài giỏi, thông

minh, nhưng cũng kèm theo mấy cái khuyết điểm to đùng, đó là: độc đoán

và đề cao cái tôi.

Cuộc đời trong mắt cô mỗi ngày một mới mẻ, cô không cần bất kỳ một

khuôn mẫu, một cách thức cố định nào, cũng chưa từng mong muốn một cuộc

sống như thế này. Anh già đúng là chiều cô thật đấy, nhưng bên cạnh đó,

anh lại không ngừng can thiệp vào cuộc sống của cô, còn cô ngày càng

phản cảm với lối can thiệp này.

Tối đó, cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên đã nổ ra, ai làm việc người

nấy, dường như chẳng ai thiết gợi chuyện. Thư Lộ ngồi ở bàn làm việc,

đọc hết bài này đến bài khác, cho đến khi hai mắt díp lại vào nhau, cô

mới sực nhận ra thời gian đã điểm một giờ đêm.

Gia Tu nằm quay lưng về phía cô, đầu giường để một bên đèn mờ mờ.

Thư Lộ rón rén nằm xuống, chợt nghĩ, từ trước đến nay hai người luôn

đắp chăn riêng của mình, liệu điều đó có nói nên rằng, họ là những kẻ đề cao cái tôi và rất cố chấp hay không?

Nếu nói, tình yêu chỉ cần xác định bạn có yêu người kia hay không,

vậy còn trong hôn nhân, điều đầu tiên cần làm rõ đó là, bạn phải xác

định được mình có thể khoan dung và thoải mái khi sống chung hay không.

Có thể trước đó, bạn không cần phải thích ứng với người khác, nhưng sau

khi kết hôn, ngoại trừ việc hoà hợp với một người (thậm chí một gia

đình), bạn còn phải học cách để người ta thích ứng mình.

Thư Lộ nghĩ, có lẽ, hai người sắp sửa tiến vào giai đoạn thử nghiệm.

Cô tắt đèn, lặng lẽ buông tiếng thở dài. Màn đêm phủ trùm, vẫn đủ để

thấy ánh đèn đường len lỏi qua rèm cửa, hắt lên trần nhà ánh sáng nhờ

nhờ, thoáng đó, cái cảm giác xa lạ đối với căn phòng này càng dâng đầy

trong cô.

Bỗng Gia Tu lật người, nhẹ nhàng ôm lấy cô:

- Ngố ạ, mau ngủ đi.

Đôi mắt chưa kịp thích nghi với bóng tối của cô không nhìn rõ nét mặt anh, cô chỉ loáng thoáng cảm nhận rèm mi anh đang động đậy, quẹt trên

mặt cô ngứa râm