
ăng ứng phó với mọi
việc. Tỉnh Thành cười mình: "Ca ngợi Chu Lập Đông như vậy, không phải là đố kị cậu ấy chứ?" Sau đó anh lắc đầu rất mạnh, "Làm bạn bè nhiều năm
rồi, vì sao Iại làm như vậy?"
Không đợi Chu Lập Đông ra, Tỉnh Thành đã lái xe đi.
Anh trực tiếp gặp Hác Tư Nguyên: "Không mua được vé, tôi quyết định sẽ lái
xe đưa cô về, tiện thể đi xem băng đăng để mở mang tầm mắt."
Không mua được vé, Tư Nguyên hơi thất vọng; nhưng vẫn rất biết ơn Tỉnh Thành, cô nói: "Cảm ơn Tỉnh sư huynh, anh không cần đưa tôi đi, đợi vài ngày
nữa, lúc mua được vé tôi sẽ về!"
"Cô gái ngốc nghếch, chuyện này
đâu có thể chờ đợi? Nếu về muộn, không gặp được người cần gặp, không
phải là điều đáng tiếc sao?" Tỉnh Thành cầm tay Tư Nguyên đang che lấy
mặt thấy mắt cô sưng mọng, anh giúp cô lau nước mắt rồi nói:”Tôi về bàn
giao việc cho Hoắc Yến Phi một lát, ngày mai sẽ xuất phát!”
Tư Nguyên không biết nên nói như thế nào, mối ân tình Iớn như thế không phải chỉ một lời cảm ơn là có thể giải quyết.
“Tỉnh sư huynh!...” Tư Nguyên gọi một tiếng rồi không biết nói như thế nào nữa.
Tỉnh Thành bước ra ngoài cửa, thấy Tư Nguyên gọi mình vội vàng dừng lại hỏi: “Sao thế?”
Tư Nguyên chỉ mấp máy môi mà không nói được thành lời.
"Hãy đợi tôi!" Tỉnh Thành nhắc lại một lần nữa với vẻ kiên định.
"Vâng!" Tư Nguyên khẽ gật đầu.
Không biết vì sao, Tỉnh Thành dường như nhìn thấy Tư Nguyên đang cười trong nước mắt!
Dù khổ dù mệt thế nào, anh cũng cảm thấy xứng đáng.
Tư Nguyên không ngờ Chu Lập Đông xuất hiện, cô cũng không mong chờ anh xuất hiện.
Nhưng anh đang cười rạng rỡ đứng trước mặt cô, lấy ra một tấm vé: "Đây là vé tàu đi Cáp Nhĩ Tân!"
Tư Nguyên nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, cảm thấy chưa bao giờ lạ lùng như thế: "Vì sao?"
"Bởi vì anh biết em cần!" Anh đặt vé vào tay cô, quay người muốn đi.
"Không phải bất kỳ điều gì em cần anh cũng có thể cho.” Tư Nguyên rưng rưng nước mắt, yếu đuối và khổ sở.
“Vì thế anh chỉ mang đến cho em những điều có thể.” Chu Lập Đông nói khẽ như một tiếng thở dài.
"Lập Đông, đều đã trở thành quá khứ rồi, anh không nợ em điều gì!" Hác Tư Nguyên khẽ nói.
"Nhưng, anh tình nguyện để anh nợ em!"
"Thôi, em nghỉ sớm đi, chuyến tàu tối mai, vẫn còn kịp chuẩn bị, anh sẽ đưa em đi, còn có Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi."
Tư Nguyên đứng ở cửa cầu thang bất động, mắt nhìn theo bóng Chu Lập Đông đi xa dần.
Ngoài ga người vẫn đông nườm nượp.
Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi đứng ngoài bậc thềm tìm Hác Tư Nguyên khắp
nơi: "Không thể đã đi rồi được?" Hoắc công tử luôn không giữ được kiên
nhẫn.
"Tàu vẫn chưa chạy, sao có thể đi được?" Chu Lập Đông tiếp tục nhìn xung quanh.
"Kỳ lạ, sao cũng không thấy Tỉnh Thành đâu?" Hoắc công tử hỏi.
"Có lẽ đi cùng Tư Nguyên!"
Cuối cùng Chu Lập Đông cũng nhìn thấy Hác Tư Nguyên, trong rừng người cô từ
từ bước lại, vẻ đau thương khiến cô không giống những người khác.
"Đã hẹn là anh sẽ đến đưa em đi, vì sao không đợi mọi người?" Chu Lập Đông
vốn ăn nói nhẹ nhàng nên ngưòi khác không biết anh đang trách cô hay đơn thuần chỉ là một câu hỏi.
"Em tự đi xe đến cho tiện!" Tư Nguyên nói với Chu Lập Đông và Hoắc Yến Phi, cô nhìn quanh rồi hỏi:
“Tỉnh sư huynh đâu?"
"Có lẽ đang trên đường!" Chu Lập Đông tiện tay lấy va li hành lý của Tư Nguyên.
"Các anh không cần tiễn em, đây không phải là lần đầu em đi tàu!" Vài năm nay, cô đều một mình xách hành lý đi tàu về nhà.
"Đã để chúng tôi gặp thì đưa cô đi là điều nên làm!" Hoắc công tử nói.
“Trên đời này không có nhiều điều đương nhiên như thế!" Tư Nguyên khẽ cười nói với Hoắc công tử.
Nghe thấy Tư Nguyên nói thế, bất giác Chu Lập Đông lùi lại một bước, va vào Tỉnh Thành đang vội vàng chạy lại.
Mặt của Tỉnh Thành đầy vẻ hoài nghi: "Sao lại đi tàu vậy? Không phải tôi đã hẹn sẽ đưa cô về sao?"
"Đông Bắc có tuyết lớn, đưòng cao tõc bị tắc, lái xe không an toàn." Tư Nguyên giải thích.
Tỉnh Thành nói: "Được, nhưng cô đi một mình nhớ phải chú ý an toàn, còn nữa, nếu vạn nhẩt có chuyện gì phải tự mình bảo trọng!"
Tư Nguyên gật đầu, lấy hành lý từ trong tay Chu Lập Đông, xé vé lên tàu.
Nhìn thấy cô bước tới gần cửa toa tàu, Chu Lập Đông cảm thấy đau lòng, anh ôm ngực, khẽ gọi tên cô: "Tư Nguyên!"
Có lẽ cảm nhận được tiếng gọi của anh, Hác Tư Nguyên quay đầu lại, bước
lại gần tam kiếm khách cô lấy trong túi ra một phong bì thư rồi đưa cho
Chu Lập Đông. "Lập Đông, em quên mất không gửi anh tiền vé tàu!"
Chu Lập Đồng ngạc nhiên nhìn chiếc phong bì rồi nói: "Giữa chúng ta hà tất phải tính toán rõ ràng đến mức này sao?"
Tư Nguyên nghiêm túc nói: "Luôn luôn là như vậy!"
Hoắc công tử và Tỉnh Thành cũng ngạc nhiên.
Lần này Hác Tư Nguyên đi thật, không nói một lời tạm biệt giống như lúc cô
rời khỏi đại học Giao thông năm đó, cô yên lặng bước qua tòa nhà Tư
Nguyên và không quay đầu lại.
Tàu đã chuyển bánh và từ từ rời đi trước mặt tam kiếm khách.
Tỉnh Thảnh nhìn Chu Lập Đông, lạnh lùng nói: "Hóa ra cậu đã tìm Ngô Kiến Vĩ!"
Chu Lập Đông không nói gì, tay vẫn ôm ngực.
Dường như Hoắc Yến Phi hiểu được sự tình, vỗ vai hai người rồi nói