
biết nói gì, “Tư Nguyên!” Anh vỗ lên lưng cô, gọi tên cô: “Cô luôn luôn rất mạnh mẽ.”
Mạnh mẽ? E rằng chỉ là trong quá khứ. Bây giờ cô không còn cách nào để tiếp
tục mạnh mẽ được nữa, cô hận mình, hận mình không thể điềm nhiên đối mặt với ánh mắt thân thiết đó, hận mình không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh một cách thản nhiên… Có lẽ, điều cô không cần nhất là mạnh mẽ, ép buộc
chính mình sẽ khiến cô càng ngày càng trở nên nhạy cảm.
“Thật sự
cần phải gạt bỏ tất cả mọi giả dối của mình!” Cuối cùng Tư Nguyên không
khóc nữa, cô nhìn ánh mắt quan tâm của Tỉnh Thành, cố gắng nở một nụ
cười, nhưng mặc dù cố gắng, nét mặt của cô vẫn thể hiện rõ ràng cảm giác đau khổ.
“Cô chưa bao giờ giả dối, chỉ là quá lương thiện, quá kiêu ngạo!” Tỉnh Thành cười với cô, ánh mắt chứa chan tình cảm yêu thương.
Tư Nguyên vội vàng tránh ánh mắt đó.
Trong mắt Tỉnh Thành thoáng một tia thất vọng.
Cô tự cười mình: “Là tôi ngốc.”
Lúc về đến nhà, Thẩm Lợi đã vô cùng tức giận, cô vứt đệm trên ghế sô pha
khắp nhà, “Chu Lạp Đông, rốt cuộc anh có chuyện gì? Vì sao ở nhà hàng
nói ra những lời quái quỷ như thế?”
Chu Lập Đông nhẹ nhàng nhặt
đồ bị vứt lung tung khắp phòng rồi nói: “Chỉ vì anh cảm thấy có một số
chuyện nếu nói ra sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”
Nhìn nụ cười giả tạo của Chu Lập Đông, đột nhiên Thẩm Lợi cảm thấy không thể hiểu nổi người
đàn ông trước mặt mình, có lẽ cô chưa bao giờ hiểu anh.
“Anh cút đi!” Thẩm Lợi hét lớn.
Chu Lập Đông mặc áo khoác định đi thật.
Thẩm Lợi hoảng hốt, “Anh quay lại, không được đi!”
Chu Lập Đông đứng lại, nhìn thái độ tức giận của Thẩm Lợi và nói: “Có lẽ, em cần yên tĩnh một lát!”
Anh cầm chìa khóa xe, bước ra khỏi nhà họ Thẩm không quay đầu lại.
Chu Lập Đông cũng rất hoảng loạn, anh cảm thấy mình sắp phát điên! Anh
không có ý gì khi nói những lời ở nhà hàng, tuy nhiên anh cũng không
kiêng dè khi nói ra.
Anh không muốn làm ầm ĩ với Thầm Lợi, cô là
thần tài của anh, anh nên dỗ dành cô để tiếp tục thăng tiến. Nhưng lúc ở nhà hàng, nhìn thấy Tỉnh Thành và Hác Tư Nguyên thân mật như thế, anh
không sao chịu đựng nổi, bỗng nhiên anh cảm thấy nếu không có Hác Tư
Nguyên, những thành tựu và phú quý mà anh có được không còn ý nghĩa gì
nữa!
Anh nắm chặt tay đến mức ngón tay tái nhợt đi.
Chu
Lập Đông không có chỗ nào khác để đi, bất giác anh lái xe đến chỗ ở của
Hác Tư Nguyên, anh thấy Tỉnh Thành và Hác Tư Nguyên đang lưu luyến từ
biệt nhau ở dưới nhà.
Có lẽ, sau bữa tối lãng mạn, họ đã cùng nhau đi xem phim!
Anh đố kỵ với Tỉnh Thành vì thái độ chăm chút cho tình yêu, càng sợ hơn một ngày nào đó đột nhiên Tư Nguyên sẽ thay đổi thái độ với Tỉnh Thành. Với sự tấn công mãnh liệt của Tỉnh Thành, cô có thể mãi mãi vượt qua giới
hạn bạn bè với anh!
Chu Lập Đông tính toán và so sánh.
Mất Thẩm Lợi, anh sẽ mất vô số tiền tài, mất Tư Nguyên, anh sẽ mất đi trái
tim. Thật ra, từ trước đến giờ, anh luôn sống một cách không có trái
tim, có thể nói cuộc sống của anh không tồi, nhưng từ đêm đó, Hác Tư
Nguyên xuất hiện trước mắt anh, anh dường như đã tìm lại được trái tim
của mình, bởi lúc đó anh bỗng cảm thấy đau lòng!
Lúc này, tâm
trạng của Chu Lập Đông giống như một bộ phim có kết thúc buồn, cô đơn,
mất mát, chỉ còn lại những khuôn mặt xanh tái nhưng không sao nhìn rõ.
Nhìn theo bóng dáng của Hác Tư Nguyên, một lần nữa anh lại cảm nhận được ánh mắt mất mát.
Vì sao? Liệu có phải trong lòng anh bắt đầu có khuynh hướng muốn từ bỏ một số thứ để lấy lại ánh mắt của cô?
Ông bà Thẩm thấy Chu Lập Đông và Thẩm Lợi cãi nhau, một người ngủ trong
phòng làm việc, một người ngủ ngoài phòng khách, không khỏi cảm thấy
buồn cười.
Họ luôn nghĩ rằng Chu Lập Đông là một người tốt, cho
dù có chuyện gì cũng nhường nhịn con gái yêu của họ, nhưng lần này, có
vẻ như Chu Lập Đông sẽ không lùi bước. Vì thế, bà Thẩm nói với Chu Lập
Đông: “Có phải Thẩm Lợi đã làm sai chuyện gì không? Nói cho mẹ biết, mẹ
sẽ mắng nó!”
Chu Lập Đông cười nói: “Không phải Thẩm Lợi, mà là con có lỗi, cô ấy nổi giận với con!”
Bà Thẩm khẽ “suỵt” một tiếng, “Hai đứa giận dỗi gì nhau, sắp kết hôn rồi!”
“Kết hôn?” Chu Lập Đông nhất thời không hiểu.
“Mẹ và bố con nghĩ bây giờ đã là tháng Ba, tranh thủ mùa xuân hoa nở, tổ
chức lễ cưới cho con và Thẩm Lợi!” Bà Thẩm tiếp tục nói: “Dù sao cũng
không cần con bận tâm, mẹ sẽ chuẩn bị, đến lúc đó các con tham dự, ăn
uống cùng họ hàng và bạn bè là được!”
“Điều này đột ngột quá!” Chu Lập Đông nói.
“Không phải là sớm muộn gì cũng làm sao? Hơn nữa không phải bố mẹ con ở nhà cũng muốn có cháu bế rồi sao?” Bà Thẩm nói.
Dạ dày của Chu Lập Đông cảm thấy khó chịu rồi nóng như lửa đốt, anh hít
một hơi thật sâu rồi ôm lấy ngực: “Bệnh cũ lại phát rồi!”
Bà Thẩm vội vàng gọi bảo mẫu tìm thuốc, “Không phải bác sĩ nói đã ổn rồi sa?
Sao vẫn còn đau?” Bà Thẩm than thở, “Hôm nào lại đi kiểm tra xem thế
nào!”
Bà Thẩm gọi Thẩm Lợi trong phòng khách nhưng không có ai
trả lời. “Con bé này, cuối tuần lại ra ngoài chơi, lúc nào về phải nói
nó mới được!”
Chu Lập Đông vội vàng nói: “Cô ấy ở nhà cảm th