
y.
Nhìn Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh thật không biết nên khuyên nàng như thế nào.
Nếu cùng nàng nói không thông, Lưu Tĩnh Minh cũng không muốn
phí lời ── không bằng để thời gian mà đọc sách, hoặc là thêu hoa kiếm
chút tiền sinh hoạt.
“Đừng nói nữa, ngươi ra ngoài đi. Cho người về phòng nghỉ ngơi hoặc là đi tìm Tiểu Thiến nói chuyện, đừng ở chỗ này phiền ta.”
“Tiểu thư……” Linh Đan cảm thấy thực ủy khuất, nàng là vì quan tâm tiểu thư, sao tiểu thư lại đuổi nàng đi?
“Được rồi được rồi, đi ra đi!” Không hề nhìn Linh Đan, Lưu Tĩnh Minh lại cầm lấy quyển sách.
Linh Đan nhìn tiểu thư, , tiểu thư kiên quyết không quan tâm nàng, đành phải theo lời lui ra.
Đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Lưu Tĩnh Minh mới đóng lại quyển sách, nhẹ nhàng đặt ở một bên.
Nàng chậm rãi đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, nhìn cây bạch thụ ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến chuyện Linh Đan vừa nói……
“Ưm…… A……” Tiếng kêu kiều nhuyễn cùng tiếng thở gấp vang lên trong đêm.
Mái tóc dài đen bóng như suối nước, xõa ở trên đệm giường hỗn độn.
Khuôn mặt mĩ lệ đầy mồ hôi, như
là đang chịu đựng thống khổ vô cùng, mày ngài nhẹ chau lại, đầu đặt trên gối, đôi môi hồng nhuận hé mở không ngừng bật ra tiếng kêu kích thích.
Nàng nắm chặt đệm giường, kéo căng, hỗn loạn phát tiết trên người hưởng thụ kích tình quá độ.
Thân thể lõa lồ cong lên, nàng
đem hạ thân nâng cao lên, giữa hai chân nghênh đón vật nam tính từng
chút va chạm, thân hình tuyết trắng không ngừng đưa đẩy với nam nhân.
Trong cơ thể không ngừng chảy ra chất lỏng, làm cho nam nhân đưa vào càng thêm lưu loát, chỗ ái ân không ngừng truyền ra những tiếng tục tĩu.
Từ phía sau, một đôi tay ngăm
đen rắn chắc, hướng đến bộ ngực tuyết trắng của nữ tử, dùng sức nắm lấy
kịch liệt xoa bóp hai bên căng tròn, lực đạo to lớn, nhũ hoa bị hắn nắn
bóp làm đứng thẳng.
“A a……”Tiếng thở dồn dập, thân thể trắng nõn bắt đầu run rẩy.
Nam nhân mãnh liệt ra vào, nàng rơi vào tình trạng vui sướng ──
Nam nhân cường tráng ở trên
người nàng, sau vài lần ra vào mạnh mẽ, gầm nhẹ đem vật to lớn nhanh
chóng rút ra khỏi hoa huyệt chặt khít, bàn tay to khuấy động, lập tức
bắn ra dòng dịch thể, hất tới cái bụng bằng phẳng và bộ ngực mềm mại của nàng……
Nam nhân khắp
người đầy mồ hôi, nàng nửa người nằm trên ngực rộng lớn của hắn, nghiêng đầu, tai đặt ở trên ngực trái, nghe tiếng tim đập trầm ổn bình tĩnh của hắn.
Bàn tay nhỏ bé tinh nghịch, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, dùng thanh âm kiều mị nói,“Ngươi biết không?”
Trải qua quan hệ thân mật vừa
rồi, Lưu Tĩnh Minh toàn thân vô lực, nhưng cũng không cảm thấy quá mức
mệt mỏi, vẫn còn có tinh thần cùng nam nhân nói chuyện.
“Nàng chưa nói, ta làm sao biết?” Hắn nhắm hai mắt, bàn tay to nhẹ nhàng xoa bộ ngực tròn của nàng, tâm tình thoải mái hỏi lại nàng.
Nàng cười hì hì, khẽ nâng người
lên, khuỷu tay chống trên ngực hắn, nhìn mặt hắn. “Hôm nay Linh Đan ra
ngoài trở về lại tức giận.”
“Ồ? Lại nghe được chuyện gì?” Hắn mở mắt ra, nhìn Lưu Tĩnh Minh nằm trên người hắn.
‘Ngươi trả lời ta trước, ngươi
chắc chắn lúc ngươi tới đây, thật sự không có người nhìn thấy?” Lưu Tĩnh Minh dùng ngón tay chỉ khi khóe miệng hắn cong lên rõ ràng.
“Đương nhiên. Với thân thủ của
ta, có ai có thể thấy thân ảnh của ta?” Lúc nói chuyện, trong mắt hắn
hiện lên một tia dị quang, bất quá ánh mắt hắn cũng không có dời khỏi
khuôn mặt nàng.
Nguyên bản hắn nhìn đôi môi gợi
cảm của Lưu Tĩnh Minh, khi hắn nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn phía
trước, vừa vặn bắt gặp dị quang muốn che giấu.
Nàng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, quan sát thần sắc hắn chưa từng biến hóa như vậy.
Không sai, hắn từ nhỏ đã được
danh sư chỉ dạy võ thuật, mặc dù không dám nói là số một số hai, nhưng ở trong triều tuyệt đối có thể đứng hàng ba bốn, cho nên hắn nói chưa
từng cho người khác nhìn thấy, là không có khả năng cho người khác nhìn
thấy.
Lưu Tĩnh Minh suy nghĩ, mới chậm rãi mở miệng.
“Ta nghĩ…… Tin tức lần này không phải do đại nương ta làm.” Nàng nhấc chân lên, vòng qua eo hắn, cho
mình nằm hoàn toàn trên người hắn.
“Là ngươi! Đúng hay không?” Ngón tay nàng chọc chọc lên vòm ngực rắn chắc của hắn.
Nghe vậy, nam nhân cười nhưng không nói.
Hắn dám làm, sẽ không sợ cho nàng biết.
Lời đồn đãi này quả thật là hắn
tung ra. Nếu hắn trong thời gian ngắn không thể cưới nàng, vì vậy để
ngăn chặn những người khác hi vọng, hắn chỉ có thể dùng biện pháp hạ lưu đó để bảo vệ tiểu nữ nhân yêu mến của mình.
“Đồ xấu xa! Bây giờ thì đúng như ý ngươi rồi, ta thấy sau này thật sự sẽ không có người tới cửa cầu hôn
nữa.” Lưu Tĩnh Minh trên mặt hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận, ngược lại thấy nhõng nhẽo hơn.
Dù sao cho tới bây giờ nàng không hề để ý cách nhìn của người ngoài đối với nàng.
Truyền ra lời đồn đãi này, đổi
lại là khuê nữ nhà khác, không biết sẽ khổ sở thế nào; Phát sinh với
nàng, nàng cũng chỉ cười nghe.
“Cho nên ta phải cố gắng, ủy
khuất một chút, cưới nàng về nhà.” Hắn đối với Lưu Tĩnh Minh xinh đẹp
động lòng người trước mặt này không có biện pháp, chỉ cần nàng một ngày
chưa gả