
i.
Bởi vì Mặc Mặc chưa bao giờ có thể chỉ trích anh như
vậy. Đầu bên kia là chị của Tưởng Mặc, Tưởng Hàm.
Suy nghĩ của Vân Phong lập tức sắp xếp lại từ đầu,
trong đầu nhanh chóng biết hôm nay là ngày đặc biệt gì.
Xe chạy đến ngã tư, cửa sổ của một quán bar phát ra
ánh sáng chói mắt, anh tập trung nghĩ, lại không chú ý chiếc xe trước mắt phóng
nhanh tới …
Rồi sau đó, thảm kịch xảy ra…
Vân Phong xảy ra tai nạn xe.
Trước khi anh rơi vào bóng tối, giơ tay lên nhìn nhẫn
kết hôn của mình, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của anh và Mặc Mặc, ngày này
anh chưa từng quên.
Đáng chết, anh lại có thể quên chuyện quan trọng như
vậy!
Vân Phong có gắng nhớ lại, nhưng không thể nghĩ ra cái
gì, ý thức của anh theo vết máu chảy ra từ trong thân thể, chậm rãi tiêu tan …
***
Còn bên kia, ở Tưởng Gia, Tưởng Mặc đang chịu đựng sự
trách móc và nghi vấn nặng nề từ mọi người.
Lão thái gia của Tưởng Gia đang hỏi cô “Vân Phong đi
đâu sao? Nó là đưa luôn rất đúng mực, tôi biết nó bình thường bận rộn nhiều
việc, nhưng ngày như hôm nay, cho dù có như thế nào cũng không nên sai hẹn!”
Mười ngón tay của Tưởng Mặc quấn chặt, không biết phải
làm sao, cô thậm chí đã có dự cảm từ lâu, biết động cơ và lý do Vân Phong sai
hẹn, nhưng mà buổi sáng trước khi anh rời nhà, cô cũng không mở miệng nhắc anh,
cô muốn đánh cuộc một lần, cô muốn tự nói với mình, tuy rằng Vân Phong không
thương cô, nhưng bốn năm nay vẫn vô cùng tốt với cô, ngày kỷ niệm kết hôn anh
sẽ không dễ dàng quên mất.
Nhưng cô đã thất vọng rồi … Cô đã thua cuộc.
Tưởng Hàm nhìn ra sự lúng túng của em gái “Chị vừa gọi
điện cho Vân Phong, cậu ta nói đang đi, nhưng rất nhanh sẽ tới.”
Ánh mắt của Tưởng Mặc nhìn về phía Tưởng Hàm, cô thậm
chí còn bằng lòng tin tưởng lời chị nói.
Một lát sau, điện thoại di động của Tưởng Mặc vang
lên, trên mặt cô lộ ra một tia vui sướng, chắc là Vân Phong, cô nhanh chóng
nghe điện thoại, nhưng một giây sau, sắc mặt tái nhợt.
“Không, sẽ không … Vân Phong không có việc gì …”
Trên lớp kính chiếu ra bóng hình mảnh khảnh của Mặc
Mặc.
Cũng là bóng hình cô đơn.
Ánh mắt của cô tiều tuỵ, nhìn Vân Phong nằm trên
giường bệnh, chồng của cô, người chồng cô yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Cô thì thào tự nói “Phong, anh tỉnh lại đi, chỉ cần
anh tỉnh lại,cái gì em cũng không để ý … Bây giờ em thật hận bản thân, em cảm
nhận được sự biến hoá mấy ngày này của anh, em biết anh thích người khác,
nhưng, em vẫn muốn giữ im lặng, em cố gắng ép chính mình, tự nói với chính
mình, em chỉ lừa mình dối người thôi, không nên để anh phân tâm khi lái xe, nếu
không phải như vậy, anh sẽ không như bây giờ … Phong, anh nghe thấy lời của em
không? Anh tỉnh lại nhanh đi…”
Trong lúc Tưởng Mặc nói, nước mắt của cô đã chảy
xuống,làm ướt vạt áo từ lâu, một đêm, cô ngồi một mình đến khi trời sáng
***
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào, Vân Phong chậm rãi
mở hai mắt ra.
Cổ họng của anh khàn khàn “Mặc Mặc …”
Tiếng anh khiến thân thể Mặc Mặc run lên “Phong, anh
đa xtỉnh, anh cảm thấy thế nào? Em, em đi gọi bác sĩ ….”
“Không cần.”
Vân Phong ngăn cản hành động của cô, “Mặc Mặc, em ngồi
xuống, anh có lời muốn nói với em.”
“Phong, có lời gì sau này hãy nói, bây giờ anh rất
yếu, cần nghỉ ngơi nhiều mới được.”
“Không. Anh nghĩ suốt cả đêm, trong suy nghĩ của anh
luôn tràn ngập những lời này, nhưng tối qua anh không tỉnh nổi, bây giờ cuối
cũng cũng có thể nói, hãy nghe anh nói, được không?”
“Được … anh nói đi.”
“Thực xin lỗi.. Ngày hôm qua anh sai hẹn.”
“Không sao. Em không trách anh … Ai lại muốn như vậy.”
Tưởng Mặc không nói ra suy nghĩ thật sự của cô, cô
biết nguyên nhân tai nạn xe của anh không đơn giản là ngoài ý muốn, suy nghĩ
của anh khi đó thật sự rất hỗn loạn, mà sự hỗn loạn cũng bởi vì hai người phụ
nữ tạo thành, một người là cô, còn một người … là Tần Quyến.
“Anh biết em luôn coi trọng ngày kỷ niệm kết hôn, bốn
năm nay, mỗi lần đến ngày này, em đầu rất vui vẻ, nhưng mà ngày hôm qua anh lại
làm hỏng nó … Thực xin lỗi.”
Trong ánh mắt của Vân Phong lộ ra vẻ chua xót, anh vì
đi hẹn với Tần Quyến, quên đi ngày kỷ niệm Mặc Mặc quý trọng, anh lại xe tại
nạn, đúng là xứng đáng! Chính anh cũng không thể tha thứ cho bản thân!
“Không sao, Phong , em biết anh công việc bận rộn, anh
nhất định và bận mà quên mất, sau đó đột nhiên nhớ ra mới tăng tốc đi, sau
này đứng như vậy nữa được không? Đừng để cho em lo lắng …”
Bận? Anh bận cái gì? Anh đang bận phản bội hôn nhân
của bọn họ!
Tưởng Mặc tìm lối thoát cho anh khiến cho lòng anh khó
chịu vô cùng, anh nhìn bộ dạng Mặc Mặc vì anh mà lo lắng, trong lòng đau đớn
giống như bị kim đâm, rốt cuộc anh nên làm sao với cô bây giờ?
Vân Phong ngừng một hồi, anh chậm rãi mở miệng “Mặc Mặc … Có một chuyện anh muốn nói cho em biết, anh
…”
“Phong, sau này hãy nói thì hơn, em đi gọi bác sĩ tới
xem tình trạng của anh.”
Tưởng Mặc đứng lên, chạy vội đi, cô không dám nghe lời
của anh, anh muốn nói gì? Muốn hạ bài với cô? Ly hôn với cô?
Không. Cô không cần, cô chịu không nổi.
Vân Phong ngồi trong