
đây là lần đầu tiên.
Mặc Mặc mở miệng, ngữ khí vội vàng “Vì sao không nói
cho em anh muốn ra quyết định này? Vì sao không nói? Anh tính khi nào thì nói
cho em biết? Anh rốt cuộc là nghĩ thế nào? Anh quên rằng tiến vào tầng cao nhất
của ban giám đốc là giấc mộng của anh sao? Anh khổ sở chịu đựng nhiều năm như
vậy không phải vì ngày này sao? Anh lấy em không phải vì có ngày sẽ như thế này
sao?”
Người Vân Phong cứng đờ, anh nghe rất rõ ràng một câu
cuối cùng cô nói. Tim của anh giống như tắc nghẽn, không thể tin được đây là
Mặc Mặc cùng giường chung gối bốn năm với anh, đây tuyệt đối không phải cô.
“…Mặc Mặc … Em hãy nghe anh nói…”
Cô không ngừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn anh.
“Mặc Mặc, em đừng như ậy, em như vậy khiến anh cảm
thấy xa lạ …”
“Xa lạ? Bởi vì em không dịu dàng ngoan ngoãn như trước
sao? Bởi vì em không tin tưởng nghe anh nói cái gì sao? Bởi vì em không giả vờ
ngu ngốc với anh sao?”
Mặc Mặc không thể tự kiềm chế được, nước mắt chảy
xuống, rơi vào trái tim anh, thứ chất lỏng kia thật mát, thật lạnh lẽo.
“Vân Phong, em đều biết, anh lấy em không phải vì yêu,
chẳng qua là bởi vì em là con gái Tưởng Gia, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là
anh cố ý, lần thứ hai gặp nhau là định trước, lần thứ ba, lần thứ tư … Toàn bộ
đều là giả cả, anh luôn gạt em, Vân Phong, anh cho rằng tất cả đều nằm trong
lòng bàn tay anh, nhưng mà, em không ngốc, mỗi một người phụ nữ đều có sự nhạy
cảm cần phải có, em đoán chồng của mình có phải không yêu mình hay không, bốn
năm nay, em giữ im lặng, không phải em không biết chân tướng … Em chỉ giả vờ
không thấy, sống trong giả dối.”
“Em nói cái gì?” Thân thể Vân Phong dao động, một trận
thiên hôn địa ám đánh úp tới, khiến anh gần như không đứng vững “Mặc Mặc, em
biết giả bộ?”
“Đúng. Anh đang diễn kịch, em cũng vậy. Em biết tất
cả, thậm chí biết anh thích Tần Quyến.”
“Không…”
Ngữ điệu của Mặc Mặc lên cao “Em biết! Bắt đầu từ sau
ngày sinh nhật của cha, anh liền say mê cô ta, em biết giữa hai người có chuyện
dấu diếm, em biết hai người từ đó đến nay thường xuyên hẹn hò, em biết lần anh
… sai hẹn lễ kỷ niệm kết hôn, em biết anh đi gặp cô ta … Cái gì em cũng biết…”
Vân Phong khiếp sợ nói không ra lời, anh không muốn
giải thích thực ra giữa anh và Tần Quyến chưa có gì, bởi vì anh đã làm trái tim
cô tổn thương từ lâu.
“Em sợ hãi, thậm chí em còn sợ anh sẽ đề nghị ly hôn,
cho nên gần như bốc đồng, thất thường xin anh cùng em đi du lịch Prague, em chỉ
muốn tạm thời làm anh quên cô ta … Em đê tiện chứ, em còn ở trong pháo đài
Prague có gắng nhắc nhở anh, ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ, chỉ vì muốn
giữ anh lại … Vân Phong, anh không thể ngờ được đi, chính anh cũng không ngờ
được, em lại diễn kịch với anh, em dùng bộ dạng không biết gì gần như một tờ
giấy trắng, em cũng biết giả vờ, em cũng biết thủ đoạn đùa giỡn…”
Càng nói về sau, trong ngữ khí của cô càng lộ vẻ chán
ghét chính mình, anh muốn đưa tay lau nước mắt của cô nhưng cánh tay lại dừng ở
giữa không trung.
Thật lâu sau, Mặc Mặc mở miệng “Anh tuyên bố rời khỏi
công ty, là bởi vì Tần Quyến sao?”
Vân Phong không nói gì, suy nghĩ đáp án thật sự của
vấn đề này là bởi vì Tần Quyên bức bách, hay là bởi vì anh không muốn ly hôn.
“Là bởi vì cô ta doạ anh sao? Cô ta muốn anh và em ly
hôn? Trên tay cô ta có chứng cứ?... Vân Phong, vì sao không đồng ý? Vì sao
không trực tiếp ly hôn cùng em?”
Mặc Mặc hít sâu một hơi, nói tiếp “Anh sợ tổn thương
em sao? Không sao, em không sợ, thực ra em rất kiên cường, chỉ là anh không
biết mà thôi ; hay là anh sợ anh em và chị em không tha cho anh? Thực ra cũng
không có gì quan trọng, bọn họ đều rất yêu em, chỉ cần em nói là em đưa ra đề
nghị ly hôn, bọn họ sẽ không làm khó cho anh ; còn … còn về phần cha, Tần Quyến cũng là con gái của
ông, có lẽ cha sẽ chấp nhận quan hệ của hai người … Cho nên, điều này đều không
thành vấn đều, cho nên … Vân Phong, chúng ta ly hôn đi.”
Gằn từng tiếng, Mặc Mặc nói ra lời nói đau thấu lòng.
Vân Phong cuối cùng cũng bừng tỉnh từ trong nỗi sợ
“Không. Anh không muốn ly hôn.”
Mặc Mặc
nhắm mắt lại, thực ra cô cũng không muốn.
Cô sai rồi, cô từng nghĩ mình có thể lợi dụng thân
phận con gái Tưởng Gia mà trói chặt anh, nhưng hiện tại anh lựa chọn như vậy,
so với việc anh rời đi càng làm cô khổ sở hơn, cô biết lý tưởng và khát vọng
của anh, cô không thể để mình ngăn cản anh.
Mặc Mặc cắn răng, nói ra lời nói không thật lòng.
“Nhưng em muốn ly hôn, bởi vì em mệt rồi, em không muốn tiếp tục đóng kịch
nữa.”
“Không.” Vân Phong gần như là khẩn cầu.
“Mặc Mặc, anh xin em, được không?... Anh thừa nhận, ah
là tên khốn, lúc đầu là anh cố ý tiếp cận em, anh cưới em là bởi vì tìm đến con
đường tắt làm quan, bốn nay nay anh cũng chỉ xem em là một người vợ bình thường, anh cũng thừa nhận khi đó là anh
động tâm với Tần Quyến, Mặc Mặc, anh biết bây giờ có nói những lời này cũng vô
dụng, nhưng anh muốn nói cho em biết, anh và Tần Quyến chưa làm việc gì, ngày
hôm đó anh đi đến chỗ hẹn với cô ấy, cô ấy còn chụp ản