XtGem Forum catalog
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328321

Bình chọn: 7.5.00/10/832 lượt.

áo chỉnh tề mới chậm rãi bước đến.

"Sở tổng, hôm qua nghỉ ngơi có khỏe không?"

Sở Ngự Tây đứng dậy, nhàn nhạt lên tiếng: "Hôm qua uống nhiều quá, làm phiền thiên kim của Mạc thị trưởng!"

"Ngài không cần khách sáo!" Mạc Thanh Uyển cười nhạt một tiếng: "Trưởng bối hai nhà chúng ta là bạn học, tôi và anh cũng coi là thân nhau, cha chỉ sợ tôi tiếp đãi không tốt."

Sở Ngự Tây nhàn nhạt cười, cầm lên chiếc áo khoác bên cạnh nói: "Nếu đã vậy, Mạc thiểu thư cũng đừng quá khách sáo, gọi tôi là Ngự Tây được rồi."

Mạc Thanh Uyển cười một tiếng: "Anh còn không phải là khách sáo, gọi tôi Thanh Uyển hoặc Uyển Uyển được rồi, cha kêu tôi mời anh đến nhà chơi một chút, dù sao buổi sáng cũng không có công việc."

Sở Ngự Tây lịch sự cười cười: "đã vậy, thật không thể từ chối."

Hai người cùng đi về phía cửa, Mạc Thanh Uyển nhìn thấy một xâu chìa khóa trên giường, cô nhặt lên nói: "Ngự Tây, chìa khóa của anh."

Sở Ngự Tây nhìn lướt qua, một xâu khóa cài đơn giản treo ba, bốn cái chìa khoá, còn có hình một con cá nhỏ được đan bằng tay, anh chăm chú nhìn con cá, giống như nhớ ra một điều gì đó, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Cầm con cá kia, tim của anh không ngừng nỗi lên gợn sóng.

cô từng đan một con cá nhỏ giống thế này tặng anh, bởi vì tên của anh không âm đọc có một chữ "Yu".

cô vẫn còn giữ? Phía trên màu sắc sợi tơ có chút cũ, nhìn hình dáng, phải là rất nhiều năm, bàn tay anh vuốt ve con cá nhỏ, con ngươi dần dần dịu dàng.

"Ngự Tây, Thế nào sao anh không đi?"

Mạc Thanh Uyển đứng ở cửa, thấy anh như có điều suy nghĩ, trong lòng có chút buồn bực.

"không có gì."Sở Ngự Tây đem xâu chìa khóa nhận được bỏ vào trong túi, chân mày từ từ giãn ra, tim khẽ run.

không khí bên ngoài, dường như không có lạnh như vậy.

------

Cục dân chính, ở chỗ đăng ý kết hôn và nộp đơn ly hôn, không khí vui vẻ của những người yêu nhau, trong tay cầm bánh kẹo cưới, vẻ mặt đồng dạng vợ chồng, quấn quýnh bên nhau.

"Anh ta ở đâu?" La Hàng Viễn nhìn một chút, không có ai đến một mình, trong lòng chùng xuống.

Thương Đồng trợn to hai mắt, tâm tư như treo giữa không trung.

Lúc này một bóng người điềm tĩnh nho nhã đi đến, đưa tay đặt lên vai Thương Đồng, ôn hoà nói: "thật xin lỗi, anh đã đến chậm." Nhiễm Đông Khải xuất hiện, làm cho Thương Đồng càng thêm khẩn trương, anh mặc âu phục màu đen, vóc dáng thon dài, bước chân vững vàng đi đến bên cô, đưa tay nhẹ nhàng khoác lên đầu vai của cô mặc dù cách hai lớp vải, Thương Đồng vẫn có thể cảm giác được tay anh truyền đến hơi ấm.

"thật xin lỗi, anh đã đến chậm." Anh nhàn nhạt cười, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Thương Đồng, ánh mắt dừng ở chân mày chau lại của cô.

Thương đầu cúi đầu, tay nắm chặt lại, cô trầm mặc một chút, biết La Hằng Viễn cũng ở đây luôn nhìn chằm chằm vào cô, hai người cùng nhìn về phía cô, đã không thể lùi bước, nghĩ đến tối hậu thư buổi tối hôm đó, cô rốt cuộc cắn cắn môi, ngẩng đầu lên, bước lên đón nhận ánh mắt của La Hằng Viễn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi vào thôi."

cô không lưu lại dấu vết gì từ trong ngực Nhiễm Đông Khải đi ra, sải bước đến cửa văn phòng ly hôn, liền nghe thấy La Hằng Viễn trầm giọng nói: "Đồng Đồng, chờ một chút."

cô đứng ở nơi đó, nắm cánh cửa, chậm rãi quay đầu lại, thấy La Hằng Viên sải bước tiến lên, nắm cổ tay cô, khuôn mặt như xa lạ mất khống chế và chán nản, cô còn đang áy náy cùng kinh ngạc, đã bị anh bắt lấy cánh cửa, dẫn đến trước mặt Nhiễm Đông Khải.

"Hằng Viễn, anh...anh muốn làm gì?" cô nhẹ giọng run rẩy nói: "Anh muốn em tìm anh ấy đến, em đã tìm, hiện tại anh tại sao còn không chịu tác thành cho chúng tôi!"

"Em nói anh ta chính là cha của Niệm Niệm?" La Hằng Viễn chỉ vào Nhiễm Đông Khải, hơi thở có chút nặng nề, nhìn ra được, anh lúc này vô cùng kích động, vẫn như cũ đè nén tâm tình của mình.

Thương Đồng sợ hãi liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, dối lòng cúi đầu: "Vâng."

Nhiễm Đông Khải yên lặng đứng một bên, mặc dù không lên tiếng, lại hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn của mọi người, tầm mắt của anh từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào trên người Thương Đông.

"Các người khi nào thì biết? Tại sao năm năm anh ta cũng không chịu đi tìm em? Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?" La Hằng Viễn mất kiềm chế hỏi.

Thương Đồng nôn nóng hất tay anh ra, ánh mắt chua xót, cô đè nén giọng nói: "Hằng Viễn, em vô cùng cảm ơn anh lúc đầu đã không ngại giúp em, chỉ cần em mở miệng, anh nhất định sẽ giải trừ hôn nhân trên danh nghĩa này, hiện tại anh tại sao lại ép em?"

cô lui về sau mấy bước, rơi vào trong ngực ấm áp của ai đó.

La Hằng Viễn muốn mang cô kéo qua, nhưng khi nhìn thấy cô rút vào trong ngực người đó, anh đưa tay dừng lại giữa không trung, giọng chậm rãi nói: "Đồng Đồng, anh không phải là đang ép em, chẳng qua là không an lòng, nếu như anh ta có trách nhiệm với em, sẽ không để em phải cực khổ năm năm..."

"Anh ấy rất tốt, chỉ là anh ấy có nỗi khổ tâm." Thương Đồng nhìn bàn chân mình, giọng càng ngày càng yếu.

"Cảm ơn anh, những năm qua Đồng Đồng nhờ có anh chăm sóc, đều là tôi không tốt." một giọng ôn hoà vang lên, Thương Đồng nghiêng