
sao?" Lận Khả Hân mỉm cười ôm anh: "Thử cảm giác yêu đương vụng trộm xem sao?"
Đôi mắt u ám của Nhiễm Đông Khải theo cái cổ trắng nõn trần trụi của cô nhìn xuống, ngực của cô chỉ lộ ra một nửa, khéo léo che khuất một chút chỗ, anh bị cô đè trên cánh cửa, ngón tay linh hoạt đưa về phía lưng quần của anh, quỳ xuống, làm cơ thể anh nóng lên.
Nhiễm Đông Khải hiểu ý của cô, muốn ở đêm tân hôn, cho người phụ nữ kia một đòn, anh vốn cũng không **, lại mặc cô làm.
Tư thế của cô vô cùng động lòng người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quyến rũ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng.
Ý cười ở khoé mắt cô ngày càng đậm, bởi vì có thể cảm giác được sự bành trướng của anh.
Cuối cùng Nhiễm Đông Khải kéo cô dậy, ném cô lên giường. Lận Khả Hân lập tức xé rách quần áo của anh, cô cuồng nhiệt, mạnh dạn, tất cả đều là kết quả dạy dỗ của anh, hai người phối hợp đã mấy năm, đã sớm quen thuộc, cô biết rõ từng chỗ mẫn cảm của anh, biết làm thế nào anh mới có thể thoải mái hơn, tính phúc hơn.
Tận lực để lại dấu vết của cô trên người anh, anh cũng thản nhiên không để ý tới.
Trong phòng không ngừng nóng lên, đến khi Lận Khả Hân thoả mãn xụi lơ ngã xuống trên giường, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.
Tuyết rơi trên cửa sổ, sau khi Nhiễm Đông Khải tắm gội, cơ thể trần truồng nằm trên giường hút thuốc.
không phải anh không muốn đi, mà là quần áo đều đã bị Lận Khả Hân xé rách.
Chu Hi đang trên đường đưa quần áo đến.
"Đông Khải..." Lận Khả Hân giống như một con mèo nằm sấp ở trong ngực anh, cảm nhận lồng ngực rộng rãi của anh, hài lòng nhìn dấu hôn cô để lại trên cổ anh.
"Hài lòng chưa?" Nhiễm Đông Khải đẩy tay cô ra, vô cùng lạnh nhạt.
Tâm tư của Lận Khả Hân bị vạch trần, nhưng không xấu hổ, chỉ dịu dàng nói: "không phải em đang phối hợp với anh sao."
Nhiễm Đông Khải không lên tiếng, anh cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối.
Sau đó anh không muốn nói chuyện, không thích người khác đụng vào anh, Lận Khả Hân biết, cô thông minh ngậm miệng lại, nhưng vẫn nằm ở bên cạnh anh, thoáng giữ một khoảng cách.
Nhưng Chu Hi đến rất nhanh, đưa quần áo cho anh, Nhiễm Đông Khải nhanh chóng mặc xong, chuẩn bị rời đi.
"Đông Khải..." Lận Khả Hân ôm eo anh: "Gấp trở về động phòng sao? Ở lại với em được không?"
Nhiễm Đông Khải cau mày, anh chưa bao giờ qua đêm ở khách sạn, anh không thích cảm giác và mùi vị này: "Em vẫn còn chưa hài lòng sao?"
Lận Khả Hân còn muốn nói gì đó, Nhiễm Đông Khải đã kéo tay cô ra, đi tới cửa, anh quay đầu lại nói: "Tôi sẽ gọi cho em sau."
nói xong mới bỏ đi.
Lận Khả Hân mặc dù có bất mãn, nhưng nhìn giường vừa mới làm bừa bộn, vẫn lộ ra nụ cười sảng khoái.
cô nằm dài trên giường lần nữa, ở chỗ Nhiễm Đông Khải rời đi, ngửi hơi thở của anh, ôm chăn, lộ ra vẻ mặt say mê.
Nhiễm Đông Khải là của cô.
----- Vũ Quy Lai -----
Sở Vân Hề ngồi trên giường lớn, chiếc giường này không có trải ga màu đỏ của tân hôn, trong phòng thậm chí không có treo hình cưới của bọn họ.
đã mười hai giờ khuya, Nhiễm Đông Khải còn chưa trở về.
Lúc ăn cơm tối, quản gia kêu cô xuống ăn cơm, cô có thể cảm giác được mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
cô cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng tất cả cũng không sánh bằng lúc Nhiễm Đông Khải bỏ đi. cô tẩy trang, tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ mà mình mang đến từ nhà, ngồi trên giường lớn chờ anh.
Đêm qua, cô còn đặc biệt lo lắng đêm tân hôn trong truyền thuyết kia, phải biết rằng, kỳ thực cô và Nhiễm Đông Khải ngay cả một nụ hôn cũng chưa có.
cô thật sự rất sợ.
Nhưng lúc này, cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, bởi vì anh cư nhiên không trở về.
Suốt cả đêm, Nhiễm Đông Khải cũng không trở về.
Cuối cùng cô cũng chịu không được, lúc tờ mờ sáng đã ôm chăn ngủ.
Lúc Nhiễm Đông Khải trở về, nhìn thấy cảnh tượng thế này, Sở Vân Hề nằm trên giường của anh, làm cho giường cũng nhăn nhíu, trên tủ đầu giường đặt quần áo của cô.
đã bảy giờ, cô còn đang ngủ say.
Mặc dù đêm qua anh đi ra khách sạn, nhưng không trở về, mà tìm một căn phòng ngủ khác.
không ngờ tới sáng sớm trở về, lại nhìn thấy cảnh tượng này.
"Đứng dậy..." Anh nắm lấy cổ tay của Sở Vân Hề, kéo cô từ trên giường của mình xuống.
Sở Vân Hề vừa mới ngủ, bị sức mạnh bên ngoài lôi kéo, phịch một tiếng kéo xuống trên mặt đất, cô giật mình, mở đôi mắt buồn ngủ ra, thấy Nhiễm Đông Khải, có chút mơ màng: "Anh đã về?"
cô dụi mắt, hình như với việc mình ngã xuống đất có chút buồn bực, chân trần đứng dậy, Nhiễm Đông Khải thấy cô mặc chiếc áo ngủ cổ tròn màu hồng, phía trên lại in hình con thỏ trắng, mặc dù rất rộng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong hở ra trước ngực, anh lạnh lùng nói: "Đến phòng khách mà ngủ."
"Tại sao?" Sở Vân Hề vẫn còn chút mơ màng, cô quả thực rất buồn ngủ, vẫn không quên hỏi một câu: "Sao trễ thế này anh mới về?"
Nhiễm Đông Khải thấy bộ dạng này của cô, sắc mặt tối xuống, kéo cô đi tới cửa, đẩy cô ra ngoài, lạnh lùng nói: "đi ra ngoài."
Anh không thích người khác ngủ trên giường của anh, trừ một ngoại lệ duy nhất, đó chính là Niệm Niệm.
Hôm đó Niệm Niệm mệt mỏi, anh kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, cô bé mềm m