Teya Salat
Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328525

Bình chọn: 9.5.00/10/852 lượt.

iên bịt miệng cô lại, rút ngón tay phía dưới ra, cô vừa mới thả lỏng, đột nhiên cảm giác được một dị vật đã để ở chỗ ấy của cô.

cô mở to mắt, khó thở nhìn chằm chằm Sở Ngự Tây, lắc đầu van xin.

"Chu Hi, ngày mai thay tôi đi ký kết với Bạch tổng." Ngoài cửa, giọng nói

trầm thấp của Nhiễm Đông Khải vang lên, kèm theo tiếng nước chảy.

"Vâng, Nhiễm tổng."

Thương Đồng sợ hãi, Nhiễm Đông Khải đang ở ngoài cửa, đây là toilet nam, lần đầu tiên cô rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này.

Thân thể Sở Ngự Tây đột nhiên xông thẳng vào, không đợi cô phản ứng kịp, một trận đau nhói truyền đến, cô không có chuẩn bị, đau đớn cách đây năm

năm, lập tức kéo đến, cô kêu không ra tiếng, bị bàn tay anh bịt kín, cô

hô hấp khó khăn, đau, đau quá...

Sở Ngự Tây cũng hít một hơi, anh thật không nghĩ đến cô lại có thể chặt như vậy, có lẽ là không đủ trơn, chỉ mới tiến vào một nửa, cảm giác được một lực đẩy, muốn mang mình từ

trong cơ thể cô đẩy ra ngoài.

Yết hầu anh rạo rực lên xuống, vốn

chỉ là muốn làm nhục cô, nhưng giờ phút này bởi vì không đạt được thoả

mãn đến cùng mà sinh ra ham muốn thật nhiều.

Thương Đồng cố nén nước mắt, cô không dám khóc, nhưng vì khẩn trương mà cảm giác rõ ràng hơn sự xâm nhập đáng sợ của anh.

Sở Ngự Tây kề sát lỗ tai cô, nhỏ giọng nói: "Muốn bẻ gẩy tôi sao?"

Thương Đồng nghe được tiếng bước chân hai người ngoài cửa rời khỏi, cũng không nhịn được nữa, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi lên tay Sở Ngự Tây đang

che miệng cô.

Có lẽ vì nước mắt nóng hổi của cô, làm chân mày Sở

Ngự Tây nhíu chặt, anh chậm rãi buông tay ra, cô lấy một tay đẩy anh ra, sửa lại tất chân nhếch nhác, đẩy cửa ra, vừa muốn chạy ra ngoài, liền

nghe thấy ngoài cửa có giọng nữ kêu lên: "Thương Đồng, cô ở trong đấy

sao?"

cô bị dọa sợ dừng bước, cho rằng bị người khác phát hiện mình ở trong toilet nam, tay chân run rẩy.

Lại nghe thấy giọng kia nói: "không có ở đây? thật là gấp chết người đi được..."

âm thanh đi xa, điện thoại bên hông Thương Đồng vang lên, có lẽ là không

tìm được cô, mới sốt ruột gọi điện thoại cho cô. Nhưng không thể để

người khác nghe được điện thoại di động của cô cư nhiên ở trong toilet

nam vang lên, là bài "Mai Hoa Tam Lộng", nhạc chuông trước đây cô lắp

đặt, nhưng lúc này lại nghe chói tai như vậy, cô luống cuống, dùng sức

ấn xuống, tắt máy di động, âm thanh chói tai kia mới ngưng lại. (Mai Hoa Tam Lộng: một trong thập đại cổ khúc của Trung Quốc)

cô đưa tay

kéo cửa, vòng eo lại bị Sở Ngự Tây ôm lấy, cô gấp đến mức dùng chân đá

anh, cũng không lên tiếng, bàn tay anh lần nữa đưa về phía bên hông tất

chân của cô, trong nháy mắt định xé ra, chuông điện thoại lần nữa vang

lên.

Toàn thân Thương Đồng giống như con nhím, cứng ngắc, tại sao lại vang lên? Tay ôm cô bất ngờ buông ra, hoá ra là điện thoại của Sở Ngự Tây. cô thừa dịp anh nghe điện thoại mà trốn thoát, vội vàng đẩy cửa chạy ra ngoài.

Thương Đồng vừa chạy vừa lau nước mắt, còn chưa đến đại sảnh, suýt nữa đụng phải Lý Lộ, Lý Lộ nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, giọng gấp gáp nói: "Thương Đồng, cô chạy đi đâu, nhanh đến đại sảnh, thị trưởng đã đến, hiện tại Trần Diểu đang thay cô nói lời mở đầu, mặt quán trưởng rất khó coi."

Sau lưng cô, là ánh mắt lạnh lẽo của Sở Ngự Tây, quả đấm của anh từ từ nắm chặt, màn dạo đầu lúc nãy không tính là gì, cho nên anh có loại cảm giác muốn ngừng mà không được, phía dưới lửa dục nóng rực thiêu đốt, anh cũng không ngờ cô lại có mùi vị mê người như vậy, đến mức anh hận không thể kéo cô trở về, hung hăng muốn một lần.

Người phụ nữ đáng giận, cư nhiên mặc tất chân hấp dẫn như vậy! Anh còn chưa hỏi ra kết quả!

Nhưng nếu, cô thật dám cùng Nhiễm Đông Khải có quan hệ, thì...anh nhất định phải phá huỷ cô!

Anh bình thản bước ra, từng bước đi về hướng đại sảnh. Mạc Thanh Uyển đã tiến lên nghênh đón, ánh mắt cô lướt qua Thương Đồng cũng đến muộn, sau đó nhìn Sở Ngự Tây: "Ngự Tây, sao lại đi lâu như vậy."

Sở Ngự Tây nhàn nhạt cười, chậm rãi hoà vào trong đoàn người.

Trong đại sảnh, quán trưởng thấy Thương Đồng đến, trong mắt dù muốn bùng lên lửa giận, nhưng chỉ có thể nuốt xuống, ra hiệu cho Trần Diểu.

Trần Diểu là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, hơi thở có mấy phần tuổi trẻ toả ra, cô dường như không thấy được ám hiệu của quán trưởng, tiếp tục mỉm cười giảng giải: "hiện tại viện bảo tàng đã sưu tầm được hơn hai ngàn món văn vật đại Kim, trong đó vật quý báu hơn một ngàn món, văn vật quốc gia cấp một là mười chín món..." (Nhà Kim: ở phía Bắc Trung Quốc)

Thương Đồng lặng lẽ đứng qua một bên, cô cẩn thận sửa sang lại mái tóc, xem một chút trên người dường như cũng không có gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhỏm.

cô cắn cắn môi dưới, nhớ đến hành động của anh vừa rồi, đáy lòng không khỏi chua chát, có chút mất hồn.

Cùng đi tham quan ngoài thư ký, thị trưởng, còn có thư ký thị trưởng cùng những người lãnh đạo chủ yếu khác, Nhiễm Đông Khải đứng ở giữa, Sở Ngự Tây sau khi trở lại, hai người đứng sánh vai, ánh mắt sâu xa nhìn những văn vật kia.

"Đồng Đồng?" giọng La Hằng Viễn thật thấp vang lên, anh cẩn thận khôn