
lấy điên thoại di động ra cầm trên tay, phía trên có vài cuộc gọi nhỡ, đều là của La Hằng Viễn, có tối qua, còn có cả sáng nay.
"thật xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại một chút." Thương Đồng cầm điện thoại đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất phía trước phòng khách, giàn thường xuân mềm mại trên chậu màu xanh rủ xuống, che khuất bóng dáng nhỏ nhắn của cô, láng máng có thể nghe thấy giọng hết sức đè nén của cô, nhẹ nhàng và tinh tế.
Nhiễm Đông Khải vắt hai chân, nhìn theo bóng dáng của cô, cô cùng thế giới xung quanh hoà chung một chỗ, như là sau khi hoa lan chông màu trắng nở rộ, bầu không khí mang hương thơm ngọt ngào.
một lúc sau, Thương Đồng quay trở lại, trên mặt có chút không tự nhiên, cô đưa điện thoại cho Niệm Niệm, nói khẽ: "Niệm Niệm, điện thoại của ba ba."
Niệm Niệm lập tức buông Barbie trong tay xuống, giành lấy điện thoại, ngồi ở trên thảm nói chuyện phiếm.
Ánh mắt Nhiễm Đông Khải dừng trên người Thương Đồng, thản nhiên nói một câu: "Vẫn gạt Niệm Niệm như vậy sao?"
Thương Đồng cắn môi dưới, thấy Niệm Niệm cùng La Hằng Viễn trò chuyện rôm rả, trong mắt bất giác hiện lên một chút u ám: "Tôi cũng không muốn, khi đó tôi bởi vì bất đắc dĩ, tôi còn một năm nữa mới tốt nghiệp, không có bạn bè, cũng không có nhà cửa, Hằng Viễn là học trò của cha tôi, nếu không phải anh ấy, Niệm Niệm cũng không thể có hộ khẩu, cũng sẽ không có gia đình hoàn chỉnh..."
"Nếu sau này Niệm Niệm biết sự thật, có lẽ sẽ oán hận em." Nhiễm Đông Khải bình tĩnh mở miệng, anh mang đau đớn của Thương Đồng thu vào đáy mắt, giọng cũng lạnh xuống: "Em không nên gạt con bé."
Thương Đồng chậm rãi ngồi xuống, cô nhìn chăm chú Niệm Niệm đang vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó chuyển sang Nhiễm Đông Khải, ánh mắt thêm vài phần trầm tĩnh: "Cho dù con bé lớn lên sẽ oán hận tôi, nhưng ít ra tôi cũng cho con bé một tuổi thơ vui vẻ."
Tay Nhiễm Đông Khải đặt trên đùi chậm rãi nắm chặt, khóe môi hơi nhếch lên, trong mắt lại không hề có ý cười: "thật không?" Thương Đồng
cười nhẹ: "Cha tôi gạt tôi hai mươi năm, sau khi tôi biết sự thật, cũng
từng oán hận ông ấy, nhưng mà khi tôi có Niệm Niệm, tôi mới hiểu được
nổi khổ của ông ấy, khả năng chấp nhận sự thật của con nít rất kém, nếu
lúc đó ông ấy nói cho tôi biết mẹ không chết, mà là vứt bỏ chúng tôi, có lẽ tất cả tuổi thơ của tôi đã bao phủ trong bóng tối..."
Nhiễm
Đông Khải khẽ thở ra trong lòng, còn muốn hỏi một số nghi hoặc, nhưng
chưa kịp mở miệng, Niệm Niệm đã giơ điện thoại chạy đến.
"Mẹ, ba
ba muốn nói chuyện với mẹ!" Niệm Niệm nhào vào lòng Thương Đồng, ôm cổ
cô, lắc lư thân thể, đôi mắt phát sáng, nheo lại giống như trăng lưỡi
liềm.
Thương Đồng vuốt tóc Niệm Niệm, nhận lấy điện thoại, khẽ thở dài: "Hằng Viễn ca, còn việc gì sao?"
không biết bên kia nói gì, cô nhìn Nhiễm Đông Khải, trả lời: "Em biết rồi, thứ tư tuần sau em cũng sẽ đi tham dự hội nghị."
Sau khi ngắt điện thoại, Thương Đồng mỉm cười nói: "Hằng Viễn nói, hội nghị cạnh tranh đấu thầu vào thứ tư tuần sau được tổ chức tại khách sạn Hàn
Thành."
Nhiễm Đông Khải gật đầu: "Tôi đã biết, đến lúc đó chúng ta cùng trở về."
"Làm phiền anh nhiều quá, tôi..." Thương Đồng nhíu mày.
"Em làm sao lại làm phiền tôi, là tôi có việc nhờ em, uất ức cho em thì
đúng hơn." Nhiễm Đông Khải cười, mang một cái hộp đưa đến trước mặt cô:
"Mang vào xem có hợp hay không."
Thương Đồng ngẩn người một chút, chợt hiểu ra, anh muốn cô đóng giả làm bạn gái của anh, làm cho anh có
thể huỷ hôn, đã đến nước này, cô muốn nói không cũng không được. Cúi
đầu, mở hộp giày ra, bên trong là một đôi giày da màu trắng quai mảnh,
màu sắc nhẹ nhàng tinh tế, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, sau khi cô
im lặng mang thử, đứng dậy, gót giày không cao, kích thước cũng vừa
chân.
"Bên này..." Nhiễm Đông Khải nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, kéo
cô đến trước gương, dáng người của anh rất cao lớn, đặc biệt tôn lên
thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô , Thương Đồng có chút xấu hổ nhìn
chính mình trong gương, nói khẽ: "Tôi đến, cô ấy sẽ tin sao?"
Nhiễm Đông Khải đứng phía sau cô, chỉ cần anh vươn tay, là có thể mang cô ôm
vào lòng, mùi hương thơm ngát của tóc cô thoang thoảng chui vào trong
ngực anh, là hương vị ngọt ngào sạch sẽ, không có một chút dấu vết của
chất nhuộm, nếu quấn ở trong tay, chắc chắn mượt mà như tơ.
"Bọn
họ ở nhà sẽ chăm sóc tốt cho Niệm Niệm, thời gian không còn sớm, chúng
ta nên đi thôi." Nhiễm Đông Khải quay đầu, nén xuống phiền muộn không
thể giải thích, đi ra cửa.
-----Vũ Quy Lai-----
"Tại sao
lại đến chỗ này?" Thương Đồng được anh dẫn vào một tiệm tạo mẫu, trang
hoàng sa hoa cùng với khách ra vào có thể thấy tiệm này là một nơi cao
quý.
Nhân viên trong tiệm đã mỉm cười đứng sau lưng bọn họ, tươi cười nhã nhặn và ấm áp.
Nhiễm Đông Khải dặn dò nhân viên trong tiệm vài câu, dường như là khách quen ở đây, anh xoay người mỉm cười với Thương Đồng nói: "đi thôi, tôi ở phòng nghỉ trên lầu hai chờ em."
"Này..." Thương Đồng bị ném ở nơi đó
không nói nên lời, đoán trước được dáng vẻ quê mùa của chính mình, e
rằng một chút trang sứ