
bẩm: "Thật không ngờ vì nữ nhân kia mà ném vỡ cái ly,
thật lãng phí tư nguyên." Càng nói càng khó chịu, Tiểu Thiên ngồi chồm hổm
trên mặt đất, bụng đầy buồn bực.
Cuối cùng, nàng thở dài, tiếp tục dọn dẹp vụn thủy
tinh, tầm mắt của nàng xuất hiện một vật khác.
Long. . . . . . Long giày?
Tiểu Thiên chợt ngẩng đầu lên, "Hoàng
thượng!"
Hoàng Phủ Tấn xuất hiện khiến Tiểu Thiên kinh ngạc
không thôi, trên tay run lên, không cẩn thận vụn thủy tinh đâm vào ngón tay,
bất thình lình bị đau đến nhíu mày, Tiểu Thiên trên tay đã tuôn ra
một chút máu.
"Thế nào mà còn mạo hiểm như vậy!" Hoàng Phủ
Tấn ngồi xổm xuống, khẩu khí mang theo vài phần trách cứ, đưa tay nàng kéo lên,
trong mắt hắn mang theo vài phần khẩn trương, "Mau tới đây, trẫm băng bó
cho ngươi."
Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn đang khẩn
trương, khóe miệng nàng không kìm được nâng lên, bật cười.
Tiếng cười của nàng làm Hoàng Phủ Tấn quay qua nhìn về
phía nàng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Như vậy còn cười được?"
"Không có a, ta cao hứng!" Trong mắt của
nàng tràn đầy nụ cười, khóe miệng tự tiếu phi tiếu.
Thật ra như vậy cũng tốt vô cùng, nàng chỉ cần như vậy
là đủ rồi.
Hắn làm hoàng đế của hắn, nàng làm hoàng hậu của nàng,
hắn tiếp tục có hậu cung ba nghìn, nàng. . . . . .
Nàng rốt cục vẫn không nói được nữa, hắn tiếp tục có
hắn hậu cung ba nghìn, nàng. . . . . . Nàng làm thế nào có thể giải thích tâm
tình của mình lúc này.
Tấn, nếu ngươi không phải hoàng đế, thật tốt biết bao.
Tiểu Thiên mi mắt rũ xuống, ở trong lòng thở dài.
"Khàn ——" suy nghĩ bị đau đớn trên tay kéo
trở lại, Tiểu Thiên không nhịn được kêu một tiếng, trên tay của nàng lúc này đã
bị Hoàng Phủ Tấn quấn một tầng lụa trắng bố.
"Hoàng thượng, thủ nghệ không tệ nha." Bỏ
qua suy nghĩ trong, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng giương
lên.
"Về sau đừng làm việc mạo hiểm như vậy."
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, điểm một cái vào trán của nàng, ngay sau đó lại kéo tay
nàng, mở miệng hỏi: "Trên tay ngươi thế nào nhiều như vậy vết
thương?"
"A? Cái đó. . . . . ." Nàng gãi đầu không
biết trả lời thế nào, loại này "chiến tích vẻ vang" này đừng bảo phải
nói ra đi, nói ra cũng thấy thật có lỗi với tổ tông. Đây chính là tác phẩm nàng
đích thân dùng "giải phẫu" đem vá, nếu như bị Tấn phát hiện long bào
thành thế kia, còn không bị hắn cười ngạo mới lạ.
Nghĩ tới đây, mắt nàng len lén liếc Hoàng Phủ Tấn bên
cạnh một cái rồi lại quay qua bàn trang điểm để long bào kia, nàng khổ não thở
dài.
Vẻ mặt Tiểu Thiên đều bị Hoàng Phủ Tấn thu hết vào
mắt, hắn theo tầm mắt nàng nhìn qua, long bào bị Tiểu Thiên đặt trên bàn trang
điểm lọt vào tầm mắt.
Đây không phải là long bào mà nhất thời tức giận đem
xé toang ném trong ngự hoa viên sao? Người này không phải là đem nó vá được
rồi?
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn trong mắt lóe ra rõ ràng
nụ cười, hắn tự tay cầm long bào lên xem, quả nhiên, phía trên bị hắn xé rách
có vài đường châm, mặc dù không thể nói là đẹp, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Tấn,
so với bất kì ai cũng vá thật đẹp.
"Cái này là ngươi vá?"
"Ha ha ~~~" nàng cười khan mấy tiếng, đưa
tay giật long bào lại, "Cái đó. . . . . . Hoàng thượng, ta. . . . . . Ta
đang chuẩn bị vứt đây."
Chột dạ cầm long bào xoay người sang chỗ khác, nét mặt
của nàng tràn đầy ảo não.
Mặt ảo não chép miệng lắc đầu, lại cảm giác mình bị
người từ phía sau ôm vào lòng.
Mặc dù tối hôm trải qua một chuyện thế nào, Hoàng Phủ
Tấn làm như vậy cũng không đáng nói nhưng Tiểu Thiên đích lưng cương
trực.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ."
Nàng chuyển mắt, cố gắng hóa giải tình thế lúng túng này, nhưng nghĩ mãi cũng
không ra được
"Thiên Thiên, vá tốt như vậy, tại sao phải
ném?" Hoàng Phủ Tấn thanh âm ôn nhu nói khẽ bên tai nàng, đem nàng ôm chặt
hơn nữa.
"Vá. . . . . . Vá thật tốt?" Tiểu Thiên nghe
Hoàng Phủ Tấn nói những lời này mà chợt xoay đầu lại, trong mắt khó có thể che
giấu nụ cười.
"Ừ, vá rất khá." Hoàng Phủ Tấn gật đầu cười
một cái, thấy Tiểu Thiên câu khích lệ này của hắn mà vui vẻ như thế, tâm tình
sau khi thấy mẫu hậu cũng giãn ra một hai phần.
"Nhưng là. . . . . ." Mặc dù Hoàng Phủ Tấn
khen nàng như vậy, nhưng nàng cũng biết hắn đang an ủi nàng, nàng cũng không
phải không tự biết rõ, y phục này nếu coi là vá tốt, những nữ công không
phải là nhân vật cấp đại sư sao?
"Không có nhưng là, Thiên Thiên vá chính là tốt
nhất."
Hoàng Phủ Tấn cầm bàn tay dày đặc vết kim châm của
Tiểu Thiên, nhìn nàng với ánh mắt nhu hòa
"Ai cũng không vá tốt bằng Thiên Thiên."
Hoàng Phủ Tấn ánh mắt nhu hòa như thế, thanh âm dịu
nhẹ như thế khiến cho Tiểu Thiên không nhịn được tim đập nhanh.
Nàng chậm rãi nâng tầm mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn,
hơi nháy nháy mắt, nở nụ cười, "Thì ra là tên hôn quân nhà ngươi trừ đánh
tiếng kêu giết ở ngoài, còn có thể nói những lời buồn nôn như vậy" Cố gạt
hình ảnh Hoàng Phủ Tấn thâm tình khỏi đầu, nàng cố giả như thoải mái mà mở
miệng nói.
Lúc này Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng để nàng khó có
thể kháng cự, nàng lo