
giả bộ mất trí nhớ, giả
bộ không nhớ rõ hắn, nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng thì trong
mắt nàng sẽ lóe lên sự yêu thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn không ra, cho dù hắn
đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn không thể buông hắn ra.
Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống
đáy lòng, mỗi ngày làm một người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh không
mang theo một tia tình cảm.
Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng
phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa như cơn ác mộng
hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy.
"Thà phụ ta, chứ không thể phụ thiên hạ?"
Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng rõ ràng nghe Đoạn Ngự nói câu kia với
Hoàng Phủ Tấn, một khắc đó, nàng cho là lòng của nàng đã hoàn toàn chết, nhưng
đến bây giờ, nàng mới phát hiện nàng là oán giận đến mức nào.
"Đoạn Ngự, ta cho là ngươi đã từng yêu ta."
Như Mộng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng không ngừng được, như vài tầng
sóng nhiệt không ngừng bừng lên, "Ta cho là. . . . . . Ngươi đã từng yêu
ta, ít nhất. . . . . . Ít nhất đã từng yêu." Nước mắt ướt mặt nàng.
"Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên
ngồi xổm trên mặt đất khóc, Đoạn Ngự không kịp đợi Hoàng Phủ Tấn đi, bỏ lại hắn
hướng Như Mộng chạy tới.
Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn
Ngự, đỡ Như Mộng không biết đang nói gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự,
nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.
Không để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng
Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười nói: "Hoàng thượng đại nhân, chúng
ta nên thức thời một chút, hồi cung đi."
"Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng
Phủ Tấn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng
chìêu khó nén.
Thấy Thiên Thiên sắp tới lúc chuyển dạ, Hoàng Phủ Tấn
so với Tiểu Thiên có vẻ càng thêm khẩn trương vội vàng .
"Thiên Thiên, nàng nói là nhi tử ra trước
hay là nữ nhi ra trước?"
"Thiên Thiên, nàng nói hoàng nhi của chúng
ta giống nàng nhiều hơn hay giống ta nhiều hơn?
"Thiên Thiên, nàng nói chúng ta đặt tiểu
hoàng tử, tiểu công chúa tên gì đây?"
". . . . . ."
". . . . . ."
Nhìn hắn khẩn trương giống như đứa bé ở trước mặt mình
đi qua đi lại, ngoài miệng vẫn nói không ngừng, nụ cười trong mắt Tiểu Thiên
càng ngày càng đậm.
Người nầy, càng xem càng giống đứa bé to xác. Tiểu
Thiên trong lòng nghĩ tới, xì một tiếng bật cười.
Đưa tay kéo lại Hoàng Phủ Tấn vẫn khẩn trương đi
lại không ngừng, cười nói: "Ai nha, chàng đừng khẩn trương mà, thái y
không phải nói còn có mấy ngày sao."
Thật không biết là người nào sanh con, nàng làm mẹ
không khẩn trương, hắn làm cha ngược lại như muốn lâm bồn, từ lúc thái y
đi, hắn vẫn nói không ngừng!
"Thiên Thiên, mấy ngày nữa, ta đã làm phụ
hoàng rồi, ta. . . . . . Ta thật muốn làm phụ hoàng ." Nghĩ đến mấy ngày
sau sắp sửa sinh bảo bối, Hoàng Phủ Tấn kích động lại một lần nữa vành mắt mờ
mịt, ngay cả lời nói đều nói không ra.
"Hắc ~~ là đúng vậy, đúng vậy, chàng sắp làm phụ
hoàng rồi!" Đối mặt với đứa bé to xác này, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện
mình thật sự là trâu già gặm cỏ non.
"Không được, ta muốn để cho Thái Y nhanh chóng
mang hai đứa bé xinh đẹp kia ra ngoài . Phúc Quý!" Hoàng Phủ Tấn kêu Phúc
Quý đang hầu ở bên ngoài cửa, ngay sau đó lại lắc đầu, "Không được, vẫn
phải là trẫm tự mình đi đốc thúc bọn họ mới được."
"Được rồi, Tấn!" Cuối cùng, Tiểu Thiên bất
đắc dĩ lắc đầu một cái, kéo Hoàng Phủ Tấn lại, cố tình khó
chịu cong miệng lên, "Chàng đã nói chỉ thương ta, hiện tại hài
tử vẫn chưa sinh, trong lòng chàng cũng chỉ nghĩ tới bọn họ, chàng không thương
ta ." Vừa nói, vừa ngước đôi mắt đẫm lệ.
Nhìn vành mắt Tiểu Thiên đột nhiên mờ mịt, Hoàng Phủ
Tấn khẩn trương, lập tức ôm nàng an ủi, " Thiên Thiên ngốc, ta làm sao lại
không thương nàng, ta thương nàng, cũng thương bảo bối của ta, được rồi, ngoan,
đừng khóc, ta để cho Phúc Quý đến tìm Thái Y, ta ở nơi này cùng nàng có được
hay không?" Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, nhìn nàng ôn nhu nói.
"Ừ, được!" Dựa vào ngực Hoàng Phủ Tấn, Tiểu
Thiên gật đầu một cái, khóe miệng lướt qua nụ cười giảo hoạt, mang theo nhàn
nhạt đắc ý, ha ha ~~ thật là Hoàng Phủ Tấn ngốc đến như vậy, liền bị nàng bị
gạt!
Từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng thoáng qua
một tia cười xấu xa, ngón tay nghịch lồng ngực Hoàng Phủ Tấn, cố làm thẹn thùng
nói: "Tấn, mấy tháng này để cho chàng nhịn rất cực khổ." Vừa nói,
ngón tay lại một lần nữa không ngừng trên ngực Hoàng Phủ Tấn qua lại, mà lời
của nàng làm Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười.
Cô nương vô lại này thế nhưng cố ý câu dẫn hắn.
Trong mắt thoáng qua một nụ cười giảo hoạt, hắn tự tay
chặn ngang đem Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, bởi vì có mang, chướng ngại ở giữa
bọn họ nhiều hơn rất lớn, đưa tay nhéo chóp mũi Tiểu Thiên bởi vì cười cong
cong , Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Thiên Thiên, ta nhịn lâu như vậy,
chờ nàng sanh hài tử xong, phải hảo hảo bồi bổ lại ta."
"Bồi bổ lại? Bồi bổ lại