
xa.
Nhìn xuân đi hoa rụng,
Chợt nghĩ đến lúc tàn tạ của kiếp hồng nhan
1 ngày nào đó,
Mùa xuân của cuộc đời đi qua, nhan sắc về chiều.
Hoa rụng, người ko còn, ai sẽ thương ai?
Nếu như nói, phía trước 1 khúc tiếng đàn đã đả động tâm mọi người đang ngồi, như vậy, kế tiếp Quân Phi Vũ tràn
ngập tình cảm đàn hát, hoàn toàn có thể nói là chấn động nhân tâm .
Mà lúc Quân Phi Vũ thỏa thích đàn hát,
vào giờ khắc này, thế nhưng hoàn toàn cảm nhận được ở “Hồng lâu mộng”,
Lâm Đại Ngọc chung quy vì sao có 1 loại thê lương bi ai thiết tha nhưng
lại ko có chỗ phát tiết bi thương.
Lúc các nàng còn đi ở học viện âm nhạc,
giáo sư chuyên môn đã từng phân tích khúc “Táng Hoa ngâm” cho chúng học
sinh nghe. Cuối cùng, giáo sư cảm khái đầy cõi lòng nói- Khúc “Táng Hoa
ngâm” như là linh hồn của “Hồng lâu mộng” được người đời nhất sở khen
tán tụng, cũng là 1 tro những bài thơ thành công nhất của dòng nghệ
thuật nước ta, nó đả động tâm hàng tỉ người.
Ông còn nói- Bài thơ này, minh lí ở vịnh hoa, ngầm lại là vịnh người, vịnh ra lòng người dễ thay đổi làm nhân
tình ấm lạnh phẫn uất, mặt khác, còn cho thấy Lâm Đại Ngọc tuy là nữ
nhân nhưng kiên cường đối với hiện thực tàn nhẫn, còn đấu tranh để hướng tới tự do hạnh phúc.
Trước đây, nàng ko đồng cảm với Lâm Đại
Ngọc, tổng cảm thấy nàng ta quá mức nhu nhược, biết rõ vô pháp chống
lại, lại còn có tính cách tiểu thư.
Nhưng bây giờ, khi nàng đã biết 1 chút
cái gọi là ngũ đại phu thị, cùng với tỷ muội thân bằng vây ngăn ở 1 chỗ
thời gian này nàng mới suy nghĩ cẩn thận lại, chính là bởi vì Lâm Đại
Ngọc nhu nhược vô pháp phản kháng với xã hội cũ vốn rất nhiều tập tục,
lấy tính cách bi sầu, nàng cũng chỉ có thể lấy ra loại phương thức như
vậy, để diễn tả nội tâm mình bất mãn.
“Táng Hoa ngâm” vừa lúc phù hợp tâm tình nàng hiện tại, vì thế lúc hát lên cũng đặc biệt động tình.
Mỗi khi tự hỏi chính mình nếu như ko còn cơ hội quay về hiện đại, mỗi ngày phải cùng những người này lục đục
tranh giành đấu đá lẫn nhau, Quân Phi Vũ lòng cảm thấy tê tê.
Nàng chưa bao giờ muốn vinh hoa phú quý, chỉ cần có 1 yêu người nàng đi cùng nàng suốt cả đời, hắn kiếm tiền
nuôi gia đình, nàng giúp chồng dạy con, lúc nhàn hạ thì chàng thổi tiêu
thiếp đánh đàn, nói nàng ko có chí khí cũng tốt, cái gì cũng tốt, nhưng
nếu có ngày như vậy, xác thật mới là điều mà nàng hướng tới .
Khi nàng hát xong 1 khúc này, tinh thần
vẫn đang di rơi vào hiện đại, cho đến bị từng tiếng gọi “Hảo” thanh vỗ
tay thanh giật mình tỉnh giấc.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, dựa theo hiện
đại chào cảm ơn hướng 4 phía nhất nhất thăm hỏi, Quân Phi Vũ 1 khắc kia, làm cho người ta cảm nhận được cái gì là âm nhạc thần thánh.
Mạch Thiên Hàn đi tới trước mặt nàng, 1
đôi ánh mắt đen nhánh, tản mát ra tinh thần bình thường quang thai chói
mắt, nhìn nàng, hắn ko chút do dự nói ra 3 chữ- Ta thua!
Lập tức, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lại hiện lên vẻ đỏ sậm- Thiên Hàn theo công chúa xử trí!
Quân Phi Vũ nghe được hắn chịu thua, tro lòng đã thở dài 1 hơi, nghe đến câu kia theo nàng xử trí, nhịn ko được
đẹp đẽ cười- Thực sự? Theo ta xử trí?
Mạch Thiên Hàn ko chút do dự gật đầu,
kia nóng rực ánh mắt rơi vào trên người của nàng, tựa hồ là nói cho nàng biết, từ nay về sau, dù cho nàng muốn hắn chết, hắn cũng cam tâm tình
nguyện như thường.
Quân Phi Vũ cười đến hài lòng, 1 trận, đánh cho thật đúng là thống khoái!
_ Thiên Hàn quả nhiên là quân tử chấp
nhận bản thân mình thua cuộc!- Quân Phi Vũ cười nói xong 1 câu, lại tiến đến bên tai Mạch Thiên Hàn, thổ khí như lan- Thiên Hàn, đêm xuân rất
ngắn, chúng ta nên hồi cung thôi!
Quân Phi Vũ nói xong, chủ động dắt bàn
tay to Mạch Thiên Hàn, đang lúc mọi người kinh hãi với chủ động của
nàng, trực tiếp kéo hắn liền hướng ngoài cửa đi.
Cảm giác được tro tay mềm mại, Mạch
Thiên Hàn tự nhiên cầm ngọc thủ mềm mại ko xương của nàng, non mềm trơn
trượt xúc cảm, làm cho tro lòng của hắn khác lạ, đại não làm như đột
nhiên dừng lại, tro mắt chỉ còn giọng nói và dáng điệu nụ cười của nàng
hé ra xinh đẹp mê người, cước bộ cũng ko tự chủ được đi theo sát nàng.
_ Chờ một chút…
Ngay lúc Quân Phi Vũ sắp đi tới cạnh cửa, Kinh Thiên Vũ đứng dậy kêu bọn họ.
Quân Phi Vũ quay đầu lại cười yếu ớt- Ko biết Kinh công tử còn có gì chỉ giáo?
Kinh Thiên Vũ nhìn ánh mắt của nàng có
chút ý vị thâm trường, cười nhạt nói- Công chúa điện hạ, lễ hội hoa sơn
trà giờ mới bắt đầu, kế tiếp mới càng náo nhiệt, thế nào đi gấp gáp như
vậy? Chẳng lẽ là ngại Thiên Vũ chiêu đãi ko chu toàn?
Quân Phi Vũ trừng mắt nhìn, nhìn chung
quanh mặt từng người một có đặc sắc biểu tình khác nhau, nàng thật muốn
thống khoái mà cười to mấy tiếng.
Kỳ thực nàng căn bản ko muốn đi, náo nhiệt chỉ mới mở màn, nàng thế nào bỏ đi được?
Nàng chỉ là muốn biết, này 1 khúc “Táng
Hoa ngâm” ko chỉ là chinh phục Mạch Thiên Hàn, mà còn đã làm cho tất cả
nam nữ đang ngồi đều đối với nàng nhìn bằng cặp mắt khác xưa? Hiện tại
ngay cả Kinh Thiên Vũ đều đã đứng dậy lên tiếng giữ nàng lại, xem ra
bước đầu tiên của nàng đã th