
Có tương lại hay không cho một đứa như tôi? Phải, tương lai của bạn sẽ rất mịt mù khi mẹ bạn
là một “cô gái làng chơi” chính hiệu và bà ta thật sự yêu nghề này. Tôi
là “sản phẩm” được tạo ra do một lần nào đó “dụng cụ bảo hộ” bị hỏng.
Tôi đã từng hỏi mẹ tôi ba tôi là ai và ba ta nói nếu bà ta biết ba tôi
là ai thì đã giao tôi cho ông ta rồi.
Năm tôi 15 tuổi mẹ tôi dẫn về một người con trai khoảng 19 – 20 và người đó gọi mẹ tôi là em yêu trong khi bà ta đủ tuổi để anh ta gọi là “mẹ
yêu”.
Đó là tình nhân lâu nhất của mẹ. Bây giờ, khi tôi 20 tuổi anh ta vẫn còn giữ vai trò “một thằng ăn bám” trong nhà tôi. Có lẽ vì anh ta trẻ và
anh ta cũng khá bảnh. Mẹ tôi yêu anh ta vì anh ta đẹp trai và giỏi trong khoản chăn gối. Còn anh ta là vì tiền nên theo mẹ tôi. Xem ra là một vụ giao dịch đôi bên cùng có lợi nhỉ.
Tôi chưa bao giờ ghét anh ta và cũng chẳng yêu thích gì. Cho đến khi anh ta cướp đi thứ quý giá nhất của tôi. Cái tuổi 17 đẹp đẽ của tôi hoàn
toàn bị thằng khốn ấy vùi dập. Khi cái thứ dơ bẩn của nó đi vào trong
tôi, tôi biết tôi sẽ không bao giờ còn là tôi của trước đây nữa.
Tôi đã chạy thục mạng trong màn đêm đen tối và lạnh buốt. Tôi cảm thấy mình nhơ nhuốc hơn bao giờ hết. Dơ bẩn! Thật sự dơ bẩn!
Khi 5 tuổi tôi mơ ước trở thành một nữ tu giống như sơ dạy mẫu giáo. Đến 7 tuổi tôi muốn trở thành cô giáo giống như cô chủ nhiệm của tôi. 12
tuổi, tôi muốn làm ca sỹ và 3 năm sau tôi lại có mơ ước trở thành diễn
viên.
Nhưng bây giờ, điều tôi muốn nhất là chưa bao giờ sinh ra trên đời này.
Nhưng tôi đã sinh ra rồi và đã sống mười bảy năm để chịu cái nỗi nhục
này.
Vậy thì tôi ước mình có thể biến mất ngay bây giờ.
Tôi chưa thể thực hiện được bất cứ ước mơ nào của mình nhưng ước mơ cuối cùng này tôi sẽ thực hiện. Bằng chứng là tôi đang chìm dần trong làn
nước lạnh buốt này đây.
Nước, khắp nơi đều là nước. Tôi cảm nhận rõ ràng nước vào phổi tôi làm
nó đau buốt. Bao tử tôi cũng đã uống no một bụng nước. Tôi tin là mình
sẽ chết.
Tôi mở mắt ra. Tôi đã chết rồi sao? Sau khi chết cũng được nằm trên
giường và ở trong phòng à? Vậy thì cũng đâu có khác với khi còn sống tí
nào.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, tôi quay đầu ra để xem người bước vào
phòng sẽ là thiên sứ hay ác quỷ. Thế nhưng người vào phòng tôi là một
chàng trai, anh ta chẳng có cánh, không có sừng và cũng chẳng có đuôi.
Nhìn anh ta rất “con người”.
- Cô tỉnh rồi à? – Anh ta đến ngồi bên giường tôi. Anh ta hỏi giống như
tôi và anh ta thân quen lắm vậy. Còn đưa tay định chạm vào mặt tôi. Tôi
quay mặt đi để tránh bàn tay của anh ta.
- Cô tỉnh rồi à? – Anh ta đến ngồi bên giường tôi. Anh ta hỏi tôi giống như thân quen từ lâu
lắm rồi. Còn đưa tay định chạm vào mặt tôi. Tôi quay mặt đi để tránh bàn tay của anh ta.
- Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xem cô hết sốt chưa thôi – Anh ta giải thích đồng thời rút tay lại.
- Đêm hôm khuya khoắt cô ra bờ sông làm gì để bất cẩn ngã xuống sông vậy?
Quá rõ rồi. Tôi chưa chết. Chính tên nhiều chuyện này đã cứu tôi. Tôi
không giấu được sự tức giận mà quay ra lườm anh ta một cái. Thề rằng đó
là cái lườm sắc nhất mà tôi có thể. Bây giờ tôi mới nhìn kỹ anh ta, anh
ta có nước da nâu trông rất nam tính. Cơ thể cũng to cao vạm vỡ. Gương
mặt khá đẹp trai nhưng có nét gì đó không giống người tốt.
Chắc không đâu! Có lẽ tôi quá nhạy cảm thôi. Không phải người tốt thì
cứu tôi làm gì? Mà không biết tôi đã ở đây bao lâu rồi nhỉ?
- Để tôi nấu cái gì đó cho cô ăn nhé! – Anh ta nói rồi đi ra ngoài. Ánh mắt anh ta nhìn tôi rất lạ. Tôi không biết đó là gì.
Tôi nhắm mắt lại. Cảnh tượng kinh hoàng đêm hôm đó lại hiện ra trong đầu tôi. Mặc cho tôi dãy dụa, khóc lóc, van xin. Tên cầm thú ấy vẫn đè
nghiến lấy tôi, xé nát chiếc váy ngủ trên người tôi. Hắn nằm trên người
tôi, mình đầy mồ hôi. Hơi thở nặng nề. Còn tôi, đau đớn đến mức gần như
lịm đi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần mình. Mở mắt ra, tôi thấy
người con trai lúc nãy đang bê một tô gì đó bốc khói nghi ngút.
- Ăn cháo đi! – Anh ta nói.
- Tôi muốn đi tắm – Tôi nghe tiếng mình khàn đặc.
- Ăn cho nóng đi rồi hãy tắm! – Anh ta cười một nụ cười khó hiểu.
- Để đó đi! Tắm song tôi sẽ ăn.
Anh ta đồng ý và dìu tôi đến phòng tắm vì tôi còn mệt nên đi lại hơi khó.
Phòng tắm nhà anh ta khá lớn. Lớn hơn nhà tôi rất nhiều và có cả bồn
tắm. Khi xem trong phim truyền hình và thấy những cô gái nằm trong bồn
tắm ngập bọt sà phòng trắng. Thư giãn với nền nhạc nhẹ và trên thành bồn là ly rượu vang đỏ sóng sáng, tôi đã ao ước được tắm như thế một lần.
Nhưng bây giờ tôi chẳng còn thiết tha một điều gì nữa. Tôi biết dù có
tắm một trăm, một ngàn lần cũng không rửa sạch được vết nhơ này.
Trút bỏ quần áo khỏi cơ thể, tôi thấy trên người mình đầy những vết bầm
tím, vết cấu véo và cả vết răng cắn nữa. Tôi thật sự không thể giữ được
bình tĩnh nữa. Tôi bật khóc và gào lên những tiếng hét ai oán. Tôi chà
miếng bông tắm thật mạnh lên cơ thể mình cho đến khi da tôi bỏ bừng lên
và đau rát. Tôi cứ đứng dưới vòi nước để nước xối từ đầu đến chân cả