
nhiên. Những kẻ tồn tại như ta và
người là những điều trái với tự nhiên. Ta thà sống một ngày còn hơn vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại.
- Ngài không nên phiền lòng về điều mình không thể thay đổi. Không ai lo lắng mà đời dài thêm một gang – Oma tỏ ra thâm thúy.
- Ta đã bất tử rồi, còn cần đời dài thêm một gang sao? Đừng lấy kinh
thánh ra nói với ta! Đó là sự mỉa mai chua chát nhất đối với những kẻ
tồn tại mà không theo sự sắp đặt của thượng đế - Tôi nhướn mày.
- Vậy ngài có thể làm được gì khác sao? – Câu nói của Oma giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi.
- Người không cần nhắc ta về sự bất lực của ta – Tôi ngao ngán.
- Những người trong thế giới bóng đêm còn bất lực hơn ngài. Họ đang rất hoang mang.
- Vì thế nên ta phải làm đầy tớ cho họ sao? – Tôi nổi giận. Nhắc đến đám người đó là tôi thấy bực mình.
- Chính ngài tự xem mình là đầy tớ.
- Vậy còn cái nghĩa nào khác cho ta hiểu à? Bọn chúng làm như bổn phận của ta là phải bảo vệ bọn chúng.
- Bọn họ cần ngài chứ không phải đang lợi dụng ngài. Ngài sẽ thế nào khi tự mình không thể bảo vệ chính mình mà phải dựa vào người khác?
- Cũng vậy cả thôi. Chẳng có gì khác nhau cả.
- Xin ngài đừng đánh tráo khái niệm như thế!
- Ta không cần biết. Ta không muốn tiếp tục là vua thế giới bóng đêm thêm chút nào nữa. Ta muốn làm một con người bình thường.
- Muốn trở thành gì và có thể trở thành gì là hai điều khác nhau rất xa – Oma nói. Xung quanh Oma xuất hiện một vầng sáng màu đen lạnh lẽo và rồi hắn biến mất như chưa từng có mặt trong phòng tôi.
Tôi đang tức giận thật sự. Kho^’n nạn là những điều Oma nói đều đúng.
Muốn trở thành gì và có thể trở thành gì là hai điều khác nhau rất xa.
Nó càng xa hơn khi dùng để nói về tôi.
Tôi tồn tại là vì thế giới bóng đêm cần một vị vua. Tôi nổi giận vì tôi
không cam tâm nhưng tôi biết tôi không thể không làm. Có đôi lúc cuộc
sống đưa ra cho ta những sự lựa chọn chỉ để trêu máu ta mà thôi vì nó
hoàn toàn không cho ta quyền lựa chọn.
Tôi từ từ mở mắt ra.
Hôm nay là ngày tôi có thể nhìn thấy trở lại. Suốt một tuần qua tôi đã
sống như một người mù, chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ của máu và cứ 5
tiếng đồng hồ cơn đau lại phát một lần và càng về sau cơn đau càng mạnh
hơn. Nhưng tôi nghĩ điều đó hoàn toàn sứng đáng, đêm nay tôi có thể trả
thù. Những kẻ đã làm hại tôi sẽ phải trả một cái giá đích đáng.
Tôi đứng trước gương nhìn mình. Hai mà tôi dính be bét máu. Đó là máu từ mắt tôi chảy ra. Da tôi trắng và mịn hơn rất nhiều. Bây giờ tôi có thể
nhìn, nghe và ngửi rất rõ. Một con mèo đang đứng bên khung cửa sổ để mở. Tôi có thể thấy từng huyết mạch căng phồng đang chạy trong người nó.
Nghe thấy tiếng trái tim nó đang đập và ngửi thấy mùi máu ngai ngái của
nó. Máu con mèo ấy không thơm bằng máu người. Suốt một tuần nằm một chỗ
tôi đã uống những túi máu của Olia lấy từ bệnh viện. Khi còn là con
người tôi ghét mùi máu bao nhiêu thì bây giờ tôi thích cái mùi thơm của
nó bấy nhiêu. Tuy nhiên có một điều gì đó không thỏa mãn trong tôi. Tôi
có thể hết khát nhưng một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc tôi, tôi
muốn được vờn con mồi như mèo vờn chuột và cuối cùng khi con mồi thấm
mết tôi sẽ cắn một cái vừa vặn vào huyết mạch thơm ngon nơi cổ nó và hút cạn dòng máu ấm nóng trong người nó.
Có một điều tôi luôn muốn thử. Trong suốt một tuần nằm một chỗ, tôi đã
rất háo hứa khi nghĩ về nó. Tôi phóng vụt đến bên cửa sổ và bắt lấy con
mèo. Quả nhiên tôi rất nhanh. Nhanh đến mức nó không kịp nhảy khỏi cửa
sổ. Nhưng điều kỳ lạ là nó không cất tiếng kêu cuống cuồng khi bị tôi
bắt. Cũng không dãy dụa. Tôi buông tay ra và nó rơi phịch xuống đất. Nó
chết rồi, tôi không nghe thấy tiếng tim nó đập nữa. Tôi chỉ nắm hờ thôi
mà. Làm thế nào mà chỉ với nhiêu đó sức mà lại bóp chết con mèo? Tôi
không nghĩ mình lại mạnh đến vậy.
Olia đã đi từ năm ngày trước. Ông ấy nói phải đi làm nhiệm vụ của nhà
vua giao. Theo lời Olia thì có một kẻ muốn đến đảo rồng uống máu rồng để có sức mạnh như vua thế giới bóng đêm. Ông phải đi để bắt tên đó. Olia
đã tỏ ra rất áy náy khi không thể ở lại cùng tôi vượt qua những cơn đau
trong quá trình biến đổi. Ông ấy là một người tốt! Ông đã rất tử tế với
tôi. Ông ấy nói nếu tôi không có nơi để đi thì có thể ở lại nhà ông ấy
và ông ấy cũng rất ít khi về nhà nên tôi cứ tự nhiên mà ở như nhà mình.
Và còn để lại một số tiền không nhỏ để tôi trang trải cuộc sống. Tôi rất biết ơn Olia và chắc chắn tôi sẽ trả lại số tiền cho ông khi tôi kiếm
được việc làm. Sau tất cả những biến cố, ít nhất tôi cũng gặp được một
người tốt.
Nhà Olia không lớn nhưng nó rất đẹp. Căn nhà sơn màu xám nhìn rất vừa
mắt. Gạch men màu đen bóng có thể soi gương. Phòng khách chính là căn
phòng có lò sưởi. Trên trần nhà có một bộ đèn chùm rất lộng lẫy. Nhà bếp đầy đủ tiện nghi dù Olia chẳng bao giờ dùng đến chúng. Trong tủ lạnh
còn mấy bọc máu Olia chuẩn bị sẵn cho tôi. Phòng tắm rất rộng, có bồn
tắm khá lớn.
Cuối cùng tôi có thể làm được điều mà tôi hằng mong muốn. Nằm ngâm mình
trong bồn nước nóng trắng xóa b