XtGem Forum catalog
Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326692

Bình chọn: 7.5.00/10/669 lượt.

vài giây, anh tựa hồ liếc cô một cái rồi sải bước dài, đi xuống cầu thang.

Giản Dao: “Bạc tiên sinh?”

“Ừ.” Anh đáp khẽ một tiếng, âm thanh như bật ra từ mũi.

Lúc này, Bạc Cận Ngôn đã nhanh chóng xuống gần chỗ Giản Dao. Cách mấy bậc thang, thân hình cao lớn của anh như một bức tường. Chiếu nghỉ cầu thang chật hẹp, Giản Dao vô ý thức lùi lại phía sau một bước, nhường lối cho anh. Cô cất giọng khách sáo, ẩn hiện ý cười: “Bạc tiên sinh, anh có đèn pin..”

Bạc Cận Ngôn đã đi qua người Giản Dao. Anh giống như không nhìn thấy cô, đi thẳng xuống tầng dưới mà không dừng bước.

Giản Dao vẫn còn ngây người. Cô lờ mờ thấy Bạc Cận Ngôn đi xuyên qua phòng khách, chuẩn bị vào nhà bếp. Cô nhanh chóng xuống đi xuống tầng một: “Bạc tiên sinh?”

“Không có.” Bạc Cận Ngôn không quay đầu. Tuy chỉ hai từ ngắn ngủi, nhưng Giản Dao vẫn kịp nhận ra, giọng nói anh vô cùng trầm ấm dễ nghe.

“Có cách nào sửa điện không?” Giản Dao hỏi một câu mang tính thăm dò. Mặc dù không hiểu về nguồn điện, nhưng cô biết ngôi biệt thự này nằm ở vị trí hẻo lánh, rất có khả năng được cung cấp điện độc lập. Nếu bị cháy cầu chì gì đó thì chắc có thể sửa chữa.

Lần này, Bạc Cận Ngôn dừng bước, quay người về phía Giản Dao. Anh trầm tư vài giây mới trả lời: “Xuất phát từ trạng thái mất điện, có thể suy đoán, phụ tải của mạng lưới điện khu vực gần đây quá lớn nên máy biến áp bị cháy. Muốn sửa chữa cần phải đóng công tắc nguồn điện, mở nắp máy biến áp, tìm kiếm bộ phận bị cháy, thay linh kiện mới.”

Bạc Cận Ngôn nói một lèo rất nhanh và trôi chảy. Giản Dao không thể không chú ý, giọng nói của anh trầm thấp, dày dặn mà rõ ràng, tựa hồ âm thấp du dương của tiếng đàn piano.

Trong lòng Giản Dao bỗng dưng vui vui. Cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy âm thanh ôn hòa và dễ nghe của Bạc Cận Ngôn: “Nhưng tôi không biết sửa. Tôi rất bận, cô cứ tự nhiên, nhưng đừng làm phiền tôi. Tạm biệt.”

Nói xong anh liền quay người đi xuyên qua nhà bếp, vào hành lang hẹp và dài. Hình bóng anh biến mất trong đêm tối.

Hành lang đó thông sang hai căn phòng khóa trái cửa.

Giản Dao đứng yên tại chỗ, không đi theo Bạc Cận Ngôn.

Cô hoàn toàn không ngờ, lần đầu gặp Bạc Cận Ngôn lại trong hoàn cảnh này.

Cô làm việc ở nhà anh, bây giờ mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng đồng thời mất điện, vậy mà anh bỏ mặc cô một mình ở phòng khách?

Hết chương 4



Giản Dao ngồi ở ghế sofa, sau đó cô ngả đầu xuống ghế, định chợp mắt một lúc.

Nhưng mới nằm vài phút, Giản Dao cảm thấy chân tay lạnh toát, người cũng rét run. Thế là cô đứng dậy đi tìm Bạc Cận Ngôn.

Ngoài trời mưa rơi xối xả, sấm chớp đì đùng. Hành lang dài và hẹp tối om càng trở nên âm u lạnh lẽo.

Đi đến tận cùng hành lang, Giản Dao lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng bất ngờ. Nơi đó có ánh sáng.

Ánh sáng màu trắng mông lung lọt qua khe hai cánh cửa ra ngoài, giống như đằng sau cánh cửa là một thế giới khác.

Bên trong quả nhiên có thiết bị chiếu sáng khẩn cấp. Giản Dao trầm mặc trong giây lát, tiến lên gõ cửa.

Cô gõ một lúc, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở toang. Đập vào mắt Giản Dao đầu tiên là bóng đèn tuýp sáng trắng trên trần nhà. Ánh sáng chói lòa khiến cô hoa mắt, sau đó cô nhìn thứ gì cũng xuất hiện đom đóm mang hình dạng bóng đèn.

Tiếp theo, Giản Dao nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng, che khuất tầm mắt của cô.

Giản Dao chớp mắt, muốn nhìn rõ người đàn ông. Nhưng anh đã mở miệng, nói rất nhanh: “Có chuyện gì?”

Giản Dao nhắm mắt lại mở mắt, miễn cưỡng thấy hình bóng người đàn ông đứng ngược sáng, gương mặt mơ hồ. Anh đeo khẩu trang màu trắng rất lớn, chỉ để lộ đôi mắt.

“Tôi rất lạnh, cần thêm quần áo.” Giản Dao nói nhỏ.

Người đàn ông im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi không thích người khác mặc đồ của tôi.”

Giản Dao hết nói nổi.

Sau đó, người đàn ông đột nhiên lùi lại phía sau một bước, điềm nhiên đóng cửa phòng ngay trước mặt cô.

Thế giới của Giản Dao lại rơi vào bóng tối.

Vào giây phút cánh cửa khép lại, cô nhìn thấy bàn tay của người đàn ông đặt bên mép cửa. Anh đeo găng tay cao su dùng trong y tế, cô còn bắt gặp mấy cái giá sắt rất cao sau lưng anh. Trên giá xếp từng cái hộp tròn. Không biết trong hộp đựng thứ gì, đều là thứ hỗn độn cuộn vào nhau.

Giản Dao quay về phòng khách, một mình ngồi trong bóng tối mấy phút. Sau đó cô đứng dậy đi vào nhà bếp.

Giản Dao bật bếp ga, cô đứng bên ngọn lửa sưởi hai tay. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy chai rượu ngon mà cô tặng Bạc Cận Ngôn trên tủ bếp.

Giản Dao không do dự lấy chai rượu xuống, cô tần ngần vài giây rồi ngửa đầu uống mấy hớp. Bố ruột và bố dượng đều thích uống rượu nên cô cũng bị ảnh hưởng. Chút rượu này chẳng là gì đối với cô.

Lồng ngực nóng rực, cảm giác khá hơn nhiều, chỉ là bụng hơi đói, Giản Dao bắt đầu tìm đồ ăn trong nhà bếp.

Nhưng tất cả các tủ bếp đều trống không, đến tủ lạnh cũng chẳng có thứ gì, bao gồm cả hoa quả.

Giản Dao lại mở phòng đông lạnh. Lần này cô có thu hoạch, trong đó chứa rất nhiều cá, từng tầng từng tầng xếp ngay ngắn thẳng hàng. Đều là cá do cô câu được.

Tuy bị mất điện nhưng vì bây giờ là mùa đông, p