
quanh bọn họ.
Tim Giản Dao nhói đau, bởi cô nhìn thấy một bàn tay buông thõng bên thân Bạc Cận Ngôn, máu đang nhỏ từng giọt xuống đất.
“Anh thế nào rồi?” Giản Dao hỏi. Cô muốn nắm tay Bạc Cận Ngôn nhưng sợ chạm phải vết thương của anh nên chỉ đảo mắt một vòng kiểm tra thân thể anh. Lúc này cô mới phát hiện, áo comple của anh bị dao cắt một đường từ vai phải xuống ngực, có thể lờ mờ thấy máu đỏ bên trong. Giản Dao lại quay đầu về phía người cảnh sát đang nằm dưới đất, vết thương của anh ta càng nghiêm trọng hơn.
“Anh không sao, chỉ bị sượt ngoài da thôi.” Bạc Cận Ngôn đáp.
Hóa ra lúc Bạc Cận Ngôn chạy vào ngõ, phía đối diện cũng có một người cảnh sát chú ý đến bộ dạng bất thường của Chương Thành nên chặn ở đầu kia. Hai người cùng ngăn Chương Thành không cho hắn chạy thoát. Người cảnh sát tương đối xui xẻo, bị Chương Thành đâm một nhát, còn Bạc Cận Ngôn bị chém vào người. May mà viện binh kịp thời có mặt.
Xe cấp cứu nhanh chóng tới nơi. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cùng dõi theo người cảnh sát được đưa lên cáng và chuyển ra ngoài. Một nhân viên y tế hỏi anh: “Anh có cần nằm cáng không?”
“Đương nhiên không cần.” Bạc Cận Ngôn đáp.
Mặc dù không tận mắt chứng kiến, nhưng Giản Dao có thể tưởng tượng tình hình vô cùng nguy hiểm. Cô lại quan sát vết thương của Bạc Cận Ngôn, cất giọng hết sức dịu dàng: “Có đau không anh?”
Bạc Cận Ngôn liếc qua gương mặt tái nhợt của cô, anh bình thản quay người đi ra ngoài: “Anh chẳng có cảm giác gì cả. Em còn không đi sao?”
Giản Dao hồ nghi đi theo Bạc Cận Ngôn. Mu bàn tay anh vẫn nhỏ máu, chứng tỏ tuy anh đi lại bình thường nhưng vết thương chắc chắn không nhẹ.
Cô nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh, nói nhỏ: “Anh có biểu hiện rất tốt.”
“Đương nhiên.” Bạc Cận Ngôn đáp.
Giản Dao không nhịn được cười, nói khẽ vào tai anh: “Rốt cuộc anh có đau không?”
Bạc Cận Ngôn lặng thinh.
Lúc này, hai nhân viên y tế đi tới đón Bạc Cận Ngôn, một chiếc xe cấp cứu đậu sau lưng bọn họ. Bạc Cận Ngôn theo nhân viên y tế đến bên xe, anh đột nhiên quay đầu nói với Giản Dao: “Em không cần đi theo anh.”
Giản Dao ngây ra: “Tại sao?”
Bạc Cận Ngôn cất giọng thản nhiên: “Còn phải hỏi nữa? Chương Thành là kẻ giết người hàng loạt không có năng lực tổ chức đầu tiên ở trong nước mà chúng ta bắt được. Hơn nữa hắn vẫn còn sống, vô cùng kinh điển. Anh muốn em tiếp tục theo sát vụ án để phân tích tâm lý hắn.”
Giản Dao đứng bên lề đường, nhìn chiếc xe cấp cứu mỗi lúc một xa. Người cảnh sát ở bên cạnh mở cửa xe cho cô: “Lên xe đi.”
Giản Dao gật đầu. Sau khi lên xe, cô ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho Phó Tử Ngộ: “Tử Ngộ, Cận Ngôn vừa bị thương. Đúng, anh ấy đã được đưa đi bệnh viện. Vâng, khi nào xong công việc em sẽ đi tìm các anh.”
Có mặt Phó Tử Ngộ, cô không phải lo ngại điều gì.
***
Trên xe cấp cứu. Bạc Cận Ngôn nằm trên cáng, ánh mắt anh hơi u tối.
Nhìn thấy vết thương cũ của anh, Giản Dao đã rơi nước mắt. Bây giờ anh làm sao có thể để cô cùng đi bệnh viện? Nếu cô đi chắc sẽ dìm chết anh bằng nước mắt của cô mất.
Bạc Cận Ngôn đang chìm trong suy tư, nhân viên y tế ngồi bên cạnh đã nhẹ nhàng cởi áo khoác comple của anh.
“Vết thương không nhẹ.” Nhân viên y tế kinh ngạc: “Vừa rồi anh còn nói không cần nằm cáng.”
Bạc Cận Ngôn im lặng đảo mắt qua bọn họ.
“Anh phải nằm thẳng người, không được động đậy.” Nhân viên y tế dặn dò, đồng thời cởi cúc áo sơ mi của anh. Áo sơ mi đầy máu dính chặt vào da. Lúc nhân viên y tế kéo áo, Bạc Cận Ngôn bất giác chau mày.
Wow... Đúng là đau thật đấy, Giản Dao.
***
Trong phòng thẩm vấn bật đèn sáng trưng, Chương Thành bị xích tay vào ghế ngồi. Sắc mặt hắn vẫn hung ác và đờ đẫn không thay đổi.
Hai điều tra viên ngồi ở phía đối diện. Giản Dao và những người khác, gồm cả bác sỹ của bệnh viện tâm thần, quan sát qua tấm kính thẫm màu.
“Tại sao anh lại giết người?” Một điều tra viên hỏi.
Chương Thành mơ hồ ngẩng đầu: “Tại sao tôi giết người ư? Tôi muốn trả thù.”
Hai điều tra viên đưa mắt nhìn nhau: “Trả thù gì chứ?”
Chương Thành nói nhỏ: “Trả thù cho anh trai tôi. Anh ấy đã bị ám sát.”
“Bị ai ám sát?”
“Đặc công. Những kẻ đó đều là đặc công Mỹ, đóng giả làm người Trung Quốc. Bọn chúng bật mật mã ở trong nhà, âm thanh rất to, nên bị tôi phát hiện.”
Hai điều tra viên nghiêm mặt, hỏi tiếp: “Tại sao anh lại gây tổn thương cơ quan sinh dục của phụ nữ?”
Chương Thành ngây ra, im lặng nhìn bọn họ.
Sau đó, sắc mặt hắn từ từ đỏ bừng. Hắn hét lên một tiếng: “A...” đồng thời vùng vẫy kịch liệt. Hai điều tra viên giật mình, lập tức lên tiếng ngăn cản. Nhưng Chương Thành trợn trừng mắt, ra sức giãy giụa nhằm thoát khỏi còng tay, lao về phía bọn họ...
Lúc rời khỏi phòng thẩm vấn, Giản Dao nhìn thấy một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi ngồi cúi đầu trong căn phòng ở phía đối diện. Anh ta trông rất ủ rũ, hai tay túm tóc trên đầu.
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ ngoài ba mươi, sắc mặt chị ta rất khó coi, miệng không ngừng lải nhải: “Cuối cùng cũng gây chuyện, giết người cơ đấy! Tôi đã sớm biết thằng em trai nhà anh là mầm mống gây họa. Anh còn quan tâm đến nó làm gì? Để nhà nước chăm lo ch