
ăm gần đây rèn luyện được khí chất lạnh lùng, còn Bùi Trạch rất vui vẻ cởi mở và nhiệt tình, thậm chí có một chút playboy.
Ngoại hình của Mạch Thần cũng không tồi. Nói một cách công bằng, Giản Dao cảm thấy anh ta dễ chịu hơn. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, sạch sẽ như cậu con trai nhà hàng xóm.
Bữa cơm gần kết thúc, Giản Dao nhận được điện thoại của Bạc Cận Ngôn, kêu cô lập tức xuất phát, cùng anh đi họp.
Giản Dao đứng dậy chào mọi người. Bùi Trạch cũng đứng dậy: “Tôi ăn no rồi, tôi sẽ đi cùng em.”
Hai tòa cao ốc nằm kề bên nhau. Xe ô tô của Bạc Cận Ngôn dừng lại ở vị trí chính giữa.
Giản Dao đi rất nhanh, Bùi Trạch chỉ còn cách bám theo, anh ta phì cười: “Em vội như vậy làm gì? Sợ anh ta đến thế sao?”
Giản Dao đáp: “Cẩn thận một chút thì hơn.” Bùi Trạch ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô, ý cười càng sâu đậm: “Em hãy thả lỏng tinh thần, em đúng là vẫn còn nghiệp dư quá.”
Giản Dao cười cười. Đi đến cửa xoay ở dưới tòa cao ốc, cô liền nhìn thấy chiếc BMW màu đen dùng trong công việc của “anh ngự đệ” đỗ ở bên ngoài.
Bây giờ là buổi trưa, người ra vào tòa nhà rất đông. Lúc cánh cửa quay ra ngoài, Bùi Trạch theo phản xạ giơ tay đỡ eo Giản Dao. Trên thực tế, anh ta mới chỉ hơi chạm vào người cô, cô đã đứng dịch sang một bên. Giản Dao giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với anh ta: “Tôi đi đây, Bùi Trạch.”
Bùi Trạch cười tươi: “Tạm biệt.”
Giản Dao mở cửa sau xe ô tô. Bạc Cận Ngôn đang ngồi nghiêm chỉnh ở một đầu.
Nếu không quen biết Bạc Cận Ngôn, nhìn bộ dạng cao quý của anh lúc này, chắc cô cũng đoán anh là một Boss phúc hắc cường thế.
Giản Dao ngồi vào vị trí, nghe Bạc Cận Ngôn cất giọng không mặn không nhạt: “Nếu tôi là em, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với bọn họ. Em có biết ai trong số họ sử dụng ma túy không? Mà những người chơi ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm.”
Giản Dao ngây ra. Nhất định vừa rồi anh chứng kiến Bùi Trạch đỡ cô. Tuy trên thực tế, cô và anh ta không chạm vào nhau nhưng từ góc độ của Bạc Cận Ngôn, có lẽ giống như Bùi Trạch ôm cô.
Lịch trình của hai người trong hôm nay đã sắp xếp ổn hỏa, tài xế ngồi ở hàng ghế trước lại là người của Doãn Tư Kỳ. Do đó, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao không cần thận trọng trong lúc nói chuyện.
Giản Dao: “Anh ăn nói tử tế hơn có được không? Anh ta vốn không chạm vào người tôi.”
Bạc Cận Ngôn tựa người vào thành ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giản Dao ngắm anh vài giây, cô đột nhiên giơ tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt anh. Bạc Cận Ngôn lập tức mở mắt nhìn cô.
Giản Dao: “Thật ngại quá, tôi đã chạm rồi.”
Bạc Cận Ngôn: “Vô vị.”
***
Buổi chiều, hai người xuống máy bay, đến quê nhà của Vương Uyển Vi.
Nhà Vương Uyển Vi là một căn hộ cũ kỹ nằm trong phố huyện, bây giờ chỉ có bà mẹ sống một mình. Đồ đạc trong nhà tồi tàn, cho thấy sự nghèo khó.
Bạc Cận Ngôn có thẻ của bộ công an, mẹ Vương Uyển Vi dè dặt tiếp hai người. Bà dẫn Giản Dao và Bạc Cận Ngôn tới phòng con gái, pha một ấm trà rồi vội vàng lui ra ngoài. Bạc Cận Ngôn nói với Giản Dao: “Người mẹ độc thân yếu đuối, hướng nội, nghèo khó tự mình nuôi con gái lớn khôn, tính cách ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con gái.” Anh lại nhìn cô: “Còn em trưởng thành rất bình thường.”
Trong phòng chứa tất cả di vật của Vương Uyển Vi, bao gồm đồ đạc từ lúc cô còn nhỏ đến lớn, và cả những thứ trong căn hộ nơi cô sinh sống tại thành phố B.
Bạc Cận Ngôn đi một vòng quanh gian phòng, anh giơ tay lấy một quyển sổ bìa trang nhã trên giá sách. Lật giở vài trang, anh nhướng mày: “Người chết của chúng ta rất thích dùng chữ viết để thổ lộ tâm tình, đây là thói quen tốt.”
Anh tìm một cái ghế ngồi xuống, ném mấy quyển cho Giản Dao. Hai người bắt đầu mở ra xem.
Những quyển sổ này đều là nhật ký của Vương Uyển Vi lúc sinh thời, kể từ năm 2004, khi Vương Uyển Vi mười bốn tuổi. Sau đó là năm 2005, 2006, 2007…Nhưng quyển cuối cùng chỉ đến năm 2010, tức là Vương Uyển Vi học năm thứ hai đại học.
Sau khi nghe Bạc Cận Ngôn giảng giải những thông tin ẩn chứa trong bức di thư một cách chuẩn xác, nên lúc đọc nhật ký, Giản Dao đặc biệt lưu tâm. Cô phát hiện Vương Uyển Vi là cô gái tinh tế và nhạy cảm. Cô ghi lại nhiều điều vụn vặt của cuộc sống, ngay cả thời tiết tốt hay xấu cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Xét tổng thể, Vương Uyển Vi là người tích cực và thận trọng. Những năm tháng trước đây, cuộc sống của cô tương đối yên bình.
Vương Uyển Vi có nhiều album ảnh, từ thời mẫu giáo, trung học, đại học. Thậm chí có cả ảnh lúc cô mới đi làm. Cô chụp ảnh ở quầy lễ tân của công ty, bên bàn làm việc. Giản Dao bất chợt nhớ đến tấm ảnh chụp tại hiện trường sau khi cô qua đời. Một cô gái có gương mặt thanh tú trắng bệch, mặc bộ váy dài màu đen, nằm bất động trên giường, không một chút sinh khí.
Theo ghi chép của cảnh sát, buổi tối hôm Vương Uyển Vi qua đời, cô từng gọi điện thoại cho mẹ.
Giản Dao hỏi bà Vương: “Hôm đó cô ấy nói gì ạ?”
Thần sắc của bà Vương vẫn u ám và đau thương: “…Lúc nhận được điện thoại, tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Bấy giờ là mười hai giờ đêm, tôi đã lên giường đi ngủ. Nào ngờ…con bé chẳng nói gì…