
dính đến ma túy.
Thẩm Đan Vi thường đi đi về về một mình. Chị ta ít nhiều cũng đoán ra, nhưng không quan tâm.
Về chuyện Vương Uyển Vi bị Bùi Trạch khống chế, người trong phòng càng không hay biết.
Mạch Thần còn trẻ tuổi mới ra đời, thật thà an phận làm việc nên không tạo ra sự uy hiếp. Ai nấy đều là tiền bối của anh ta, anh ta đối xử hòa nhã với mọi người.
“Tại sao Châu Tần lại dính đến ma túy?” Cảnh sát hỏi: “Anh ta cũng giống Tiền Dục Văn?”
Bùi Trạch cười: “Anh ta không liên quan đến tôi.”
Châu Tần mất người bạn đời vào năm ba mươi mấy tuổi. Anh ta và bà xã là bạn học thời đại học, sau đó vì hiểu nhầm nên chia tay. Nhiều năm sau, trong lòng họ vẫn nhớ đến đối phương.
Cuối cùng hai người đến với nhau, Châu Tần trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên cõi đời này, cho đến khi người vợ qua đời vì tai nạn ô tô.
Họ có một con trai. Mỗi lần ngắm con trai, Châu Tần càng nhớ đến người vợ đã khuất.
Khoảng thời gian đó, anh ta sa sút tinh thần nghiêm trọng, thậm chí suýt nữa xảy ra sai sót, đánh mất công việc. Ma túy khiến anh ta có được cuộc đời mới. Lỗ hổng lớn trong lòng tựa hồ cũng được lấp đầy.
Châu Tần biết anh đã lầm đường lỡ bước, nhưng người vợ yêu quý của anh ta không còn, sử dụng ma túy thì sao chứ? Anh ta chỉ cần vượt qua giai đoạn đau khổ này. Trên thực tế, Châu Tần cũng đang cai nghiện nhưng chưa thành công.
Đúng lúc này xảy ra sự kiện ở khu nghỉ mát.
Bùi Trạch biết rõ bí mật của mỗi người nên không cho phép bọn họ ở ngoài cuộc. Bọn họ đều biết, một khi hung án bị phát hiện, tất cả mọi người sẽ bị đưa về cục cảnh sát điều tra. Như vậy, sự nhơ nhớp bẩn thỉu của bọn họ sẽ bị vạch trần. Bọn họ sẽ mất công việc, chẳng còn gì trong tay.
Hơn nữa, chẳng phải Vương Uyển Vi cũng có ý định tự tử hay sao?
Vì vậy, bọn họ cùng trơ mắt chứng kiến cái chết của Vương Uyển Vi, cùng sắp xếp lại hiện trường sao cho kín kẽ nhất. Đây là bí mật không thể tiết lộ trong lòng mỗi người, nhưng cuối cùng cũng bị phơi bày dưới ánh sáng.
“Các anh các chị đối xử với một cô gái yếu ớt như vậy? Lương tâm của các anh các chị liệu có yên ổn không?” Nhân viên cảnh sát hỏi bọn họ.
Tất cả đều trầm mặc.
***
Giản Dao ở lại một lúc rồi rời đi. Bây giờ hơn ba giờ đêm, trời còn lâu mới sáng. Màn đêm tối đen như dòng mực đậm đặc. Giản Dao đi qua hành lang của trung tâm hội nghị, đứng bên cửa sổ. Vào thời khắc này, cô bỗng dưng nhớ tới rất nhiều người. Cô nhớ đến bố cô, Lý Huân Nhiên, Bạc Cận Ngôn…và nghĩ đến bản thân.
Mỗi bước đi trong đường đời đều chông chênh, đầy cám dỗ, có thể còn đau đớn và giày vò. Nhưng đây không phải lý do để con người trầm luân và buông thả bản thân. Bất cứ lúc nào, chúng ta đều cần giữ vững lập trường, đừng đi ngược lại bản tính thiện lương vốn có của mình.
Khi Giản Dao đẩy cửa phòng đi vào, cô hơi bất ngờ khi thấy Bạc Cận Ngôn vẫn chưa ngủ, mà đứng trước chiếc gương lớn cài cúc áo comple, sắc mặt anh tương đối nghiêm trang.
Bộ dạng của anh trịnh trọng như sắp đi tham gia một cuộc họp quan trọng.
Giản Dao hồ nghi đi đến bên Bạc Cận Ngôn: “Anh định đi đâu thế?”
Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô, miệng mỉm cười: “Giản Dao, đã đến lúc chúng ta đi làm việc chính của buổi tối ngày hôm nay.”
Giản Dao ngẩn người.
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng lướt qua người cô ra ngoài. Ý cười trong khóe mắt anh biến mất, để lại vẻ lạnh lùng bức người.
Giản Dao ngồi trên thùng một chiếc xe ô tô trong bóng tối. Bạc Cận Ngôn ngồi bên cạnh cô, anh đang cầm một cái ống nhòm hồng ngoại, quan sát con đường ở bên ngoài. Lúc này mưa đã ngừng rơi, mặt đất trơn ướt trải dài trong đêm tối. Cuối con đường lớn là một một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo tới khu nhà của phòng 3 khách hàng lớn. Nơi đó bây giờ tối om.
Trong xe còn có hai người cảnh sát đang điều khiển hệ thống giám sát trước mặt bọn họ. Trên màn hình là hình ảnh ghi lại từ các ngả đường đi vào khu nghỉ mát.
Bạc Cận Ngôn đặt ống nhòm. Anh hơi chau mày, không biết đang nghĩ gì.
Nghĩ đến một khả năng, Giản Dao vô cùng chấn động. Cuối cùng cô không nhịn được, mở miệng hỏi: “Anh bày ra nhiều trò như vậy, chỉ vì mục đích đợi hắn xuất hiện?”
Hắn chính là người đó.
Bạc Cận Ngôn từ tốn trả lời: “Em cho rằng tại sao tôi đồng ý làm theo yêu cầu ngu xuẩn của Doãn Tư Kỳ, bí mật điều tra vụ án? Hơn nữa còn chạy đến nơi vô vị này, chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án?”
Giản Dao ngẩn người. Không ngờ Bạc Cận Ngôn nhận lời Doãn Tư Kỳ là vì nguyên nhân sâu xa hơn. Anh đã sớm bố trí nước cờ này. Bí mật điều tra, có nghĩa không cho cảnh sát nhúng tay vào, vừa vặn cho tên đó cơ hội một lần nữa đến hiện trường lưu lại lời nhắn?
Nhưng…”chịu khổ cực dàn dựng lại hiện trường vụ án” là sao?
“Chẳng phải anh nói anh thích chứng kiến hung thủ tự chuốc lấy nhục nhã nên mới quyết định tái hiện lại vụ án?” Giản Dao hỏi.
“Đó là một trong những thú vui của tôi. Nhưng vẫn không đáng để tôi mất công đi một chuyến.”
Nhớ tới hàng chữ số viết bằng máu, tâm trạng Giản Dao trở nên nặng nề và căng thẳng trong giây lát.
“Sao anh biết hắn nhất định sẽ đến?”
“Tôi biết.” Bạc Cận Ngôn đưa mắt ra ngoài cửa