
c vì ân hận hay khóc vì trách
chính bản thân ngu ngốc…
Hùng mỉm cười nhẹ nhàng cuối xuống thì thầm với nó
_Hay là hôm nay cũng là chủ nhật, anh và em đi thăm mộ mẹ nhé?
Ý kiến của Hùng làm nó chợt chưng hửng,suốt gần 17 năm nay nó chưa 1 lần đến thăm mộ mẹ nó,trước khi chia tay với cô nhi viện để về nhà họ
Trung,sơ có đưa cho nó địai chỉ,nơi đặt mộ mẹ nó,nhưng nó chỉ cất giữ
đó, chưa 1 lần đặt chân đến,biết sao đc,nó đã hận mà…
Phút chốc lặng đi,nó ngước nhìn Hùng trìu mến,gật đầu
_Dạ,anh đợi em chuẩn bị nha
Hùng mỉm cườ ấm áp,thấy bóng nó vừa khuất lên lầu,anh ngồi xuống ghế,mặt đăm chiêu,lòng anh có gì đó đang dày vò
_“Ở bên cạnh Trinh đã hơn 6 tháng,1 thời gian ko dài nhưng cũng ko quá
ngắn,nhưng mình vẫn chưa hiểu hết đc cô ấy… Trinh ơi,em có thật sự tin
tưởng anh ko?Sao em vẫn giấu đi nỗi đau riêng mình chịu đựng như vậy?Sao ko để anh gánh vác nó cùng em?... Thật sự… Anh đã yêu em rồi…” – Hùng
miên man với những suy nghĩ dằn vặt chính mình
Trên đường đi,Hùng và nó ghé vào 1 tiệm hoa…Ôm bó hoa vào lòng,nó siết chặt tay Hùng bước dần vào con đường nhỏ dẫn đến nghĩa
trang…Theo đúng hướng dẫn mà sơ nó đưa cho,nó và Hùng dừng chân ở 1 ngôi mộ ốp gạch màu đen nằm lẻ loi trên 1 khu đất trống,cây cỏ gần như che
lấp hết mộ,rong rêu phủ lên tấm bia nhưng vẫn ko che lấp đc vẻ đẹp của
và trang trọng của ngôi mộ,cũng phải,dù gì mẹ nó cũng là vợ hờ của 1 đại gia mà,có gì thì cũng có ít chút lo trước 1 ít phòng ngày như hôm nay,1 khoảng đất và ngôi mộ khang trang cũng ko quá nhìu cho cuộc đời mẹ nó…
Nó đứng lặng nhìn ngôi mộ,lòng se sắc lại,người phụ nữ trên tấm bia nhìn nó cười,đôi mắt cũng lạnh như nó,thì ra nó thừa hưởng quá nhìu từ
bà,đôi mắt sắt buốt và gương mặt lạnh lùng với trái tim lạnh lẽo,băng
giá…Nhưng ít ra,mẹ nó cũng đã yêu,đã cháy bỏng và cuồng nhiệt với tình
yêu và lặng lẽ với trái tim tan vỡ… Nó ko oán,ko trách mẹ, nó yêu mẹ…
Những giọt nước mắt ấm áp kéo nhao tuôn dài… Nó ko nói gì,dường như mẹ
và nó nhìn nhau,chỉ cần qua ánh mắt cả 2 đã nói hết tất cả…tất cả
Hùng gạt nhổ cỏ cây quanh mộ,quét dọn tươm tất ngôi mộ,anh khẽ đến gần
đặt bó hoa xuống trước bia,nắm nhẹ lấy tay nó cười trìu mến,anh chàng
cúi đầu chào mẹ nó lễ phép
_Chào cô,cháu là bạn Mai Trinh,con gái của cô,hôm nay chúng cháu đến
thăm cô – Nói đoạn anh quay sang nhìn nó mỉm cười. Còn con nhỏ thì vẫn
ngơ ngác nhìn anh …
_Cô nhìn xem,con gái cô đã lớn nhường này rồi,có xinh ko cô?hì,chắc tại
cô bé giống cô… Cô à! Mai Trinh đã sống những ngày rất đau khổ vì ko có
sự yêu thương của người mẹ,cô biết ko?Trinh đã chịu rất nhiều đau khổ vì cô,có biết ko?... – Anh quay sang nhìn nó âu yếm và siết chặt hơn bàn
tay con nhỏ…
_...Nhưng cô hãy yên tâm nhé,từ nay cháu sẽ thay cô chăm sóc cho
Trinh,thay cô bảo vệ,yêu thương Trinh,cám ơn cô đã sinh ra và đưa Trinh
đến với cháu…
Bất chợt con nhỏ lao lên ôm lấy anh chàng,1 phút bối rối,anh chàng cũng
lấy lại bình tĩnh,choàng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó thật ấm
áp,dịu dàng,anh nhìn mẹ Trinh mỉm cười,và dường như người phụ nữ trong
bức hình kia cũng đang mỉm cười đáp lại,ko phải nụ cười lạnh lẽo mà nó
thật nhẹ nhàng và yêu thương
…
…Cạch… Nó bước xuống xe,lửng thửng bước vào nhà với 1 nỗi lòng lửng lơ pha chút hạnh phúc
_Em lên nhà nghỉ đi. Anh đi công chuyện 1 lát,có gì về anh gọi em dậy - Vũ kéo nhỏ lại dặn dò đầy yêu thương
Nó cười,cười thật tươi rồi bước lên phòng,hôm nay,…nó đã gỡ bỏ thêm được 1 sợi xích nặng nề trói buộc trong trái tim nó bấy lâu
…. 3 tiếng sau… Cộc…Cộc
_Em ngủ dậy chưa Trinh?
Nge giọng Hùng nhỏ bật dậy mở cửa,Hùng nắm lấy tay nó kéo vội xuống nhà,dùng 2 tay che mắt con nhỏ lại,anh chàng thỏ thẻ
_Anh có bất ngờ cho em!!!
1..2..3…,mở mắt ra,nó đưa tay che miệng mình,quay ngoắc qua nhìn Hùng
như chứng minh những gì trước mắt nó ko phải là mơ…Căn phòng ngập toàn
bong bóng,trên sàn nhà,chỗ nào cũng có bong bóng,trên trần là bóng
bay,mỗi chiếc bóng bay treo 1 chiếc thiệp nhỏ nhắn với những lời chúc
đáng yêu,trên giữa bàn ăn là 1 chiếc bánh sinh nhật cùng ngọn nến lung
linh…
_Chúc mừng sinh nhật em,Mai Trinh –Hùng cười dịu dàng thì thầm vào tai nó,giọng anh ấp áp ngọt ngào lạ thường
_Em ko nằm mơ phải ko anh?tất cả là…là… anh làm ư…em..em… - nó nấc ngẹn ngào,lòng nó sướng vui,nó lại khóc,nó ôm chầm lấy Hùng
_Đây là quà sinh nhật cho em – Từ trong túi quần anh lôi ra 1 chiếc hộp nhỏ
Nó nhẹ nhà mở hộp quà ra,đôi mắt mở to,1 sợi dây chuyền bạc hình trái tim,đính hột tinh xảo…
Nó rưng rưng nhìn sợi dây chuyền,đây là lần đầu tiên nó đc nhận quà,đc tổ chức sinh nhật …
_Để anh giúp em đeo nó nhé??
Hùng mỉm cười rồi đeo nó vào chiếc cổ mảnh mai trắng ngần,anh vòng tay
ôm lấy nó từ phía sau, làm cho nó giật mình,ngạc nhiên lắm,nhưng nó ko
chóng cự,ko chối từ vòng tay ấm áp đó…
_Mai Trinh à!! Anh luôn muốn nói với em điều này…Anh yêu em… làm bạn gái anh nhé?- Anh nhẹ nhàng,ngọt ngào như gió toảng qua khiến trái tim nó
loạn nhịp
Ko gian như hẹp lại còn nó với anh thôi vậy,nó sững người bất động,quá
nhìu thứ bất ngờ đến với