
ờ nhưng vẫn nhấc lên chạy đi…Nó thật sự…thật sự ko muốn anh thấy nó lúc này…
Vũ bật dậy toan đuổi theo thì bị 1 toán chừng 5,6 tên vệ sĩ dàn trước mắt,chặn anh lại…1 đôi mắt sắc đang nhìn anh chòng chọc…
_Đc rồi!!!đừng ần ĩ thế,là hiểu lầm thôi – 1 giọng nói cất lên,kéo tay Vũ về phía cô
_Anh là Vũ? – Tuyết phà 1 hơi thuốc hỏi Vũ
_Cô là…? – Vũ nhìn Tuyết trân trân
_Anh mời tôi 1 ly chứ?? – Tuyết hoắc mắt nhìn Vũ như ra hiệu
Vũ gật đầu đi theo Tuyết đến 1 góc khuất của quán… Nhấp 1 ngụm
rượu,Tuyết thở dài thườn thượt,đưa ánh nhìn mông lung mờ mờ như ánh đèn
sàn nhảy…
_Tôi có nghe Trinh kể về anh. Tại sao suốt thời gian vừa qua anh ko đi tìm cô ấy? – Tuyết đăm chiêu nhìn Vũ hỏi
_Cô nghĩ tôi ko đi tìm cô ấy sao? Tôi như phát điên lên,tôi tìm kiếm cô
ấy suốt 2 năm nay,nhưng tất cả trả lời tôi bằng sự vô vọng. Cô nói
đi,tôi phải làm gì đây?
Vũ gằn từng tiếng đau đớn, đầu anh buốt lên như muốn vỡ tung… đôi bàn
tay ôm anh ôm lấy đầu,người run lên từng cơn,trái tim thổn thức nhức
nhói…Tuyết chợt dừng mắt trên cánh tay của Vũ,những vết sẹo dài như dao
cắt,1 số vẫn chưa lành hẳn,cô nhói lòng và hiểu phần nào đó,nỗi đau bên
trong khiến anh ko thể chịu nổi,anh tự hành hạ mình để vơi đi sự thống
khổ,có lẽ anh cũng từng nghĩ đến việc tìm đến cái chết,nhưng hi vọng đc
gặp lại Trinh dằn vặt anh phải sống tiếp…Nhưng giờ đây,khi cô ấy đã tước mặt anh,nhưng anh vẫn ko thể nắm đc cô ấy,ko thể bảo vệ cô ấy như 2 năm về trước…
_Anh thật lòng yêu Trinh đúng ko? – Tuyết ko nhìn Vũ mà hỏi
Vũ tay vẫn ôm đầu,hơi ngước lên,đôi mắt quắc lại ngân ngấn,đỏ hoe…
_Tôi yêu cô ấy,yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,tôi ko thể hiểu tại sao tôi yêu cô ấy nhiều vậy,dù thời gian bên cô ấy rất ít…rất ít
Tuyết thở dài 1 lần nữa,cô ngước mặt lên trời,khẽ nhíu mày suy nghĩ,rồi
lại nhìn Vũ…Cô kể cho Vũ nghe về khoản thời gian anh tìm kiếm
Trinh,trong khoảng thời gian đó nó cũng khổ đau ko kém gì anh…Vũ run lên từng hồi theo sự đau đớn của Trinh…và những giọt nước mắt tưởng chừng
đã khô cạn nay chực trào…
_Con Trinh chắc giờ đã về rồi,thôi,tôi cũng về đây… - Trước khi đi,Tuyết ngoảnh – Anh hãy đưa nó đi trước khi mọi chuyện quá muộn màng
Vũ vẫn lặng đi trong dòng hồi tưởng và cảm xúc nghẹn ngào…
Đúng như Tuyết đoán,Trinh đã về nhà…Nó nằm trên giường bất động,chăn trùm kín mít…
_Trinh…em ngủ chưa? – Tuyết đến bên cạnh hỏi nó…Nhưng nó ko nói gì
_Chị biết em chưa ngủ - Nói đến đây chị nằm xuống bên cạnh,quàng tay ôm lấy nó – Trinh,chị biết em đang nghĩ gì,Vũ là 1 chàng trai tốt,cậu ấy
sẽ tha thứ cho em tất cả,hãy làm theo trái tim em…Mọi thứ chưa quá muộn
để em làm lại từ đầu đâu em gái của chị…
Nó nghẹn ngào với từng lời nói của chị,nó xoay người ôm chị…Trong đầu nó bây giờ là 1 thứ hỗn độn,kí ức tuy nhỏ nhoi và ngắn ngũi khi nó bên Vũ
nhưng lại luôn đem lại cho nó sự ấm áp,trái tim nó chưa bao giờ quên
anh,ngay cả khi nó trong vòng tay Hùng…Phải chăng tình yêu đầu tiên dang dở luôn khiến người ta nhớ mãi…
…..
Một ngày mới lại bắt đầu,bầu trời giăng những áng mây thật buồn,những
tia nắng héo úa,hắt hiu…1 ngày trời âm u,1 ko gian như tâm trạng nó
vậy…Một ngày u buồn cứ vậy lặng lẽ trôi qua nhường chỗ cho 1 màn đêm
thanh tịnh…Nó cùng Tuyết đến quán làm việc như mọi ngày…Nhưng hôm nay
trong nó cứ dâng lên những cảm xúc xuyến xao,bồi hồi.. mong chờ điều gì
đó…1 điều kì diệu chăng?
Nó vẫn ngồi ở quầy bar,cũng gương mặt sắc lạnh,cũng dáng vẻ đầy mê lực
và quyến rũ…tất cả ko có gì thay đổi…chỉ có điều,ko phải 1 ánh mắt đang
theo dõi nó nữa…mà 2 ánh mắt…1 lạnh lẽo…1 u buồn…cả 2 ánh mắt cứ lặng
ngầm dõi theo nó…Bỗng…
_Này em,đến uống với anh 1 ly nhé “Nữ Hoàng”
Một gã béo với khuôn mặt nham nhở,môi dày như bơm hơi cười lố lăng và 2
con mắt nhỏ xíu nhíp lại vì mỡ thịt nhìn nó thèm thuồng đến ghê tởm…gã
nói rồi quàng tay ôm nó,nó kinh tởm đẩy gã ra…
_Cút đi!!! Tôi ko muốn tiếp ông – Nó nói lạnh tanh pha chút khinh miệt,phóng 1 ánh mắt lạnh băng về phía gã
Gã hợm hĩnh ép sát vào nó,nắm tay nó toan lôi đi,nó vùng vằng giằng co khiến gã điên tiếc lên
_COn đ.ĩ này,mày nghĩ mà là ai hả,đc đại gia như tao bao là mày may lắm rồi mà còn làm giá hả
Gã xổ ra những câu thô tục rồi giơ tay toan đánh nó thì khựng lại,ai đó
đang nắm lấy tay gã…nhưng ko phải 1 người…mà là 2…gã quay lại tính xử lý kẻ phá đám thì xám tái mặt lại,hết xanh rồi chuyển qua trắng,đổi màu
liên tục như con tắc kè,tay chân gã run run ko vững,mồ hôi vã ra như
tắm,nhìn gã như con heo bệnh sắp chết vậy…
_Anh…anh…h….Đại!!! –Gã lắp bắp khi nhìn thấy Duy
Bằng 1 cái hất hàm,hắn bị đàn em của Duy lôi đi…mọi người xung quanh ai
cũng hiểu số phận của gã nên lắc đầu tội nghiệp,một khi đắc tội với anh
đại thì coi như chưa đc sinh ra trên cõi đời này…Buông tay gã ra…trở về
với thực tại…2 người nhìn nhau…nhưng ko phải nó với Duy mà là…Duy và
Vũ…. Dù đã chứng kiến cảnh của đêm hôm qua giữa nó và Vũ,nhưng Duy ko
thể nào quên đc ánh mắt nó khi nhìn Vũ,mỗi lúc như vậy khiến trái tin
băng giá,khô sạn của anh lại nhói lên,chưa kịp xử lý hay điều tra về Vũ
thì