
quyết đoán và đánh mất thứ quan trọng đc nữa…Nó ngước lên
nhìn Loan trừng trừng lạnh toát khiến cô ả khẽ rùng mình 1 cái nhưng
cũng nhanh chóng lấy lại đc phong thái ngạo nghễ,ả nhếch mép tuôn ra cái giọng chua như chanh ko đường…
_Hôm trước,tôi có thấy cô đi cùng ai đó,trông ko phải hạng xoàng,hay
thật,vừa bị Hùng hất bỏ thì đã mồi đc đại gia khác ngay nhỉ,ko biết có
phải tại cô giống mẹ ko nhỉ?...- Ả giả vờ thở dài tỏ vẻ nuối tiếc tiếp
tục nói – Tội nghiệp cho cô,nhưng cô hãy chấp nhận 1 điều,Hùng đã thuộc
về tôi… - 1 tràn cười đắc thắc tuôn ra
…Bốp… 1 cái tát như trời gầm…ả Loan choáng hết mấy phút mới tỉnh lại,
gầm lên muốn ăn thua đủ,nhưng khi nhìn lên,1 khuôn mặt lạnh ngắt,đôi mắt hoắc sâu đáng sợ như muốn giết người,ả đứng hình trước ánh mắt bén nhọn của nó,trước giờ nó luôn âm thầm cam chịu,và cũng chính vì thế mà ả mới có đc Hùng…nhưng lúc này…nó thật sự…
_Cô đã thua rồi,cô mới là kẻ thua cuộc – nó nhếch mép cười khinh mỉa,giọng nói như đóng băng
_Mày…mày …nói… cái gì? - Ả biến sắc đột ngột,hết tím tái vì giận lại
chuyển sang xanh nhợt sợ hãi rồi biến thành trắng bệch như ai tạt 1 gáo
nước lạnh vào mặt…miệng lắp bắp ko thành lời
Nó cười,1 nụ cười của kẻ chiến thắng,nhưng nhìn vô cùng dễ sợ…Nó chóng tay lên bàn,mắt xoáy vào tâm can ả…
_Cô nghĩ cô có đc Hùng ư?Đúng,cô có anh ta,nhưng đó ko phải là cái xác
sao? Cô nghĩ chỉ cần để anh ta bên cạnh cô thì coi như đã giữ đc anh ta
sao?cô chắc sẽ hạnh phúc khi chung sống với 1 cái xác rỗng tuyếch, cô sẽ hạnh phúc thật ko,khi mà người nằm bên cô hằng đêm mà trái tim và tâm
trí người đó lại hướng về 1 cô gái khác…Cô cam chịu ko? – Từng lời từng
chữ của nó đâm thẳng vào Loan trúng tâm ả…Mặt ả lúc này ngệch ra ko 1
chút sắc thái
_Đây là những gì cô muốn,cô có đc anh ấy,mẹ anh ta thỏa lòng với cô con
dâu…Nhưng mọi thứ chỉ là 1 vở kịch ko hơn ko kém…tất cả sẽ đau khổ và
dằn vặt,đó là cái giá mà các người tự chuốc lấy…Cô thật sự thảm hại Hồng Loan ạ!!! – giọng nói lạnh buốt pha chút giễu cợt lẫn thương hại
Nó bước đi thẳng,để lại đằng sau nó 1 kẻ chiến bại…Ả ngồi đó,ly cà phê
tan gần hết đá,nhưng vẫn ngồi lặng…Ả là 1 người mưu mô xảo trá,những gì ả muốn đều phải có đc bất chấp mội thủ đoạn…nhưng sau tất cả…ả lại trắng
tay…và bậy giờ…ả là 1 kẻ đáng thương… Còn anh,kẻ phả bội,anh đã có đc
những gì mình muốn,sự nghiệp,tiền tài,nhưng cái giá cho suốt đời này của là sự đau khổ dằn vặt,hạnh phúc vĩnh viễn ko còn nữa…
Vừa bước ra khỏi quán,nước mắt nó chậc trào,nỗi đau thương quằn xé
trong lòng,đau cho mối tình tan vỡ 1 thời,thương cho đứa con tội
nghiệp…Nó cảm thấy choáng,mọi thứ vừa qua thoảng như cơn ác mộng,chớp
mắt nó đã tan biến nhưng để lại những cảm giác sợ hãi,ân hận,tiếc nuối
và… đau thương…Nó loạng choạng đi về hướng bệnh viện thì…
_Mai Trinh!!!!!
Một giọng hét kinh hãi xé vạn vật…mọi thứ tối sầm lại…1 giọng ai đó quen thuộc nhỏ dần,nhỏ dần trong cơn nghẹn ngào… Tránh ra…cấp cứu….
Những tiếng ồn ào phá vỡ cả ko gian yên tĩnh của bệnh viện…Vũ ôm thân
hình đầy máu của nó chạy vào,miệng ko ngừng thét lên,mặt anh tái xanh
như tàu lá chuối…đặt nó nằm lên chiếc cán đẩy đến phòng cấp cứu,trái tim anh 1 lần nữa vì nó ngừng đập,nước giàn giụa,miệng ko thôi gọi tên nó…
Cánh cửa phòng cấp cứ đóng lại…anh tựa người vào tường trượt dài xuống
đất,đôi tay còn lấm máu ôm lấy đầu,mắt mũi ngập trong biển nước,hình ảnh chiếc xe du lịch 15 chỗ lao vút đến,tiếng thắng xe như xé nát lòng
anh,thân hình nó bay lên rồi đỗ sầm xuống mặt đường,và chìm vào vũng
máu,anh đau đớn trách chính mình …đáng lẽ anh phải đến nhanh hơn,sau khi nói chuyện với bác sĩ xong anh tìm nó khắp nơi nhưng ko thấy,điện thoại cũng ko bắt,Vũ hớt hãi tìm nó,anh như xới tung cả cái khuôn viên bệnh
viện,thấp thoáng thấy nó bước ra khỏi quán café bên kia đường,anh thở
phào nhẹ nhõm chạy đến nơi thì…
…Ở 1 góc phòng cấp cứu…1 chiếc bóng lặng lẽ chờ đợi trong sự dằn vặt…
………
-----------------
_Hùng…Hùng…- Rầm – Sau tiếng gọi hớt hãi là cái đẩy cửa thô bạo của Quân…
_Này,cậu làm gì hớt hãi vậy,cái gì thì từ từ - Vừa nói nhưng mắt Hùng vẫn ko rời khỏi tập hồ sơ
_Tri..nh…Mai…Trinh…Mai trinh – Quân thở hồng hộc
Tập hồ sơ trên tay Hùng rơi xuống đất…
_Cậu…cậu vừa nói gì? –Hùng nắm lấy quân lắp bắp hỏi
_Trinh…cô ấy bị tai nạn đang ở phòng cấp cứu – Quân thở dốc cố nói
_Cậu…cậu nói gì?...cậu chắc là cô ấy chứ? – Hùng trắng mặt trợn mắt vằn sọc đỏ hoe như gầm lên…
_Chính tôi đưa cô ấy vào phòng cấp cứu,có vẻ nghiêm trọng lắm,cô ấy mất nhiều máu lắm…
Quân chưa kịp nói hết câu Hùng đã bổ nhào ra cửa cắm đầu chạy như chết
đến phòng cấp cứu…Hùng đứng lặng trước cửa phòng cấp cứu,lòng bồi hồi
như đánh mất 1 thứ gì đó rất quan trọng…Vũ cứ cúi gầm mặt chìm trong nỗi lo lắng tột cùng mà ko để ý đến sự xuất hiện của Hùng... Bỗng cánh cửa
phòng cấp cứu bật mở…1 vị bác sĩ với cái nét trầm trầm,vẻ mặt đầy nỗi
buồn phiền…
_Ai là người thân của bệnh nhân?
Vũ bật dậy chưa kịp nói gì thì thấy Hùng chạy đến níu lấy vị bác sĩ,vừa
lo lắng,vừa ngạc nhiên,Vũ nhìn Hùng đăm đăm đầy