
g nói: “Không cần, bác sĩ kê đơn giúp cháu đi.”
“Aizz…” Bác sĩ Trương vỗ chân thở dài, ông cũng hiểu rõ tính cách của Trần Minh Sinh nên không tiếp tục khuyên bảo nữa.”Tôi đi lấy thuốc, cậu chờ ở
đây.”
Bác sĩ Trương đi rồi, Dương Chiêu vẫn đứng tại chỗ, cô cúi
đầu nhìn Trần Minh Sinh đang nhịn đau, bỗng nhiên cảm thấy người tài xế
taxi này có gì đó không giống với người bình thường.
Bác sĩ Trương lấy thuốc về rất nhanh, đưa một túi lớn cho Trần Minh Sinh.
“Thuốc uống, thuốc bôi tôi nói với cậu cả rồi, cách dùng cậu cũng đã biết.”
Ông vẫn muốn khuyên Trần Minh Sinh nằm viện, “Tiểu Trần à, cậu đừng miễn cưỡng chịu đựng, mấy ngày sau nếu không bớt sưng viêm thì nhất định
phải quay lại, đây không phải chuyện đùa đâu.”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Dạ cháu biết rồi, cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ Trương thở dài, ngồi xuống bàn làm việc viết gì đó. Trần Minh Sinh
kéo ống quần chống nạng đứng lên. Dương Chiêu nhìn anh hỏi: “Giờ đi
sao?”
Bác sĩ Trương lên tiếng: “Đi đâu, chờ ở đây, truyền thuốc giảm sưng đi.”
Dương Chiêu thấy bác sĩ Trương kê đơn, sau đó lại đi ra ngoài, không lâu sau
ông trở về cầm theo túi truyền dịch. Ông lắp kim tiêm, sau đó đưa túi
dịch cho Dương Chiêu.
“Lại đây, giúp tôi một tay.”
Dương
Chiêu nhận lấy theo bản năng, nhìn ông thành thạo châm kim cho Trần Minh Sinh. Dương Chiêu đưa túi dịch lên cao. Vừa châm xong điện thoại trên
bàn làm việc reo, bác sĩ Trương nhận điện thoại nói vài câu rồi đặt
xuống, nhìn Dương Chiêu và Trần Minh Sinh: “Dưới lầu có việc, tôi phải
xuống dưới một lát, sẽ trở về nhanh thôi. Chờ tôi quay lại sẽ giữ túi
dịch cho cô, đợi một lát nhé.”
Bác sĩ Trương đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Dương Chiêu và Trần Minh Sinh.
Trần Minh Sinh ngồi dựa tường, quần áo anh ẩm ướt, lại mặc cả đêm nên rất nhàu nhĩ.
Dương Chiêu có thể thấy anh rất mỏi mệt.
Cô không biết nói gì, cô vốn không biết cách an ủi người khác.
Kết quả là trong phòng cứ im lặng như vậy, một lúc sau tay chân Dương Chiêu bắt đầu mỏi, nhưng bác sĩ Trương vẫn chưa trở lại.
Trần Minh Sinh xoay xoay người, anh ngẩng đầu nhìn Dương Chiêu nói: “Cô ngồi xuống đi, tôi tự làm được.”
Dương Chiêu đáp lại: “Anh thế này thì đưa lên kiểu gì, tôi không sao, dù sao cũng sắp xong rồi.”
“… Hôm nay thật sự làm phiền cô.”
“Không có gì.”
Một túi dịch truyền trong bao lâu?
Dương Chiêu nhìn túi dịch nhỏ xuống từng giọt.
Chắc khoảng hai mươi phút. Cô nhớ rất rõ, có một lần cô bị bệnh phải đến
bệnh viện truyền dịch, cô mang túi dịch đến khu hút thuốc. Từ lúc bắt
đầu truyền đến lúc rút kim ra, cô hút được hai điếu thuốc. Dương Chiêu
hút một điếu thuốc khoảng mười phút, thời gian này rất chuẩn.
Lúc Dương Chiêu chuyển túi dịch lên trên, cô ngạc nhiên phát hiện Trần Minh Sinh đang ngủ.
Bàn tay bị châm kim của anh vắt lên bên phải chiếc ghế, dựa lưng vào tường, cúi đầu ngủ.
Trong phòng vô cùng im ắng.
Dương Chiêu không nhìn túi dịch nữa mà bắt đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say này.
Dáng vẻ cúi đầu của anh nhìn hơi u sầu, thực tế cả người Trần Minh Sinh
khiến người ta có cảm giác bị áp lực, Dương Chiêu không thể tả rõ cảm
giác này.
Một lát sau, bên ngoài phòng có tiếng bước chân, Dương
Chiêu lập tức quay đầu lại ra hiệu với bác sĩ Trương đang bước vào
phòng. Bác sĩ Trương cũng phản ứng mau lẹ, không làm ồn. Dương Chiêu
muốn nói Trần Minh Sinh đang ngủ, bác sĩ Trương khẽ gật đầu, ông giúp
Dương Chiêu giữ túi dịch, khẽ nói với cô: “Ai da, đi lâu quá, cô giữ có mỏi không?”
Dương Chiêu lắc đầu, “Không sao ạ.”
Tuy rằng miệng nói không sao, nhưng lúc bác sĩ Trương cầm túi dịch trong tay, Dương Chiêu vẫn xoa xoa bả vai.
Bác sĩ Trương khẽ nói: “Thuốc này có tác dụng giảm đau và an thần, cậu ấy ngủ cũng là bình thường.”
Dương Chiêu gật đầu.
Vẫn phải truyền dịch nên bác sĩ Trương rảnh rỗi, hỏi chuyện Dương Chiêu.
“Cô là hàng xóm của Tiểu Trần?”
“Dạ, cháu tên Dương Chiêu, bác sĩ gọi cháu là Tiểu Dương đi.”
“À, được được.” Bác sĩ Trương và Dương Chiêu đến bàn làm việc nói chuyện, tránh đánh thức Trần Minh Sinh.
“Tiểu Dương, cháu quen Tiểu Trần lâu chưa?”
Dương Chiêu dừng một chút rồi trả lời: “Cũng chưa lâu ạ, cháu vừa mới chuyển nhà đến.”
Bác sĩ Trương hiểu chuyện gật đầu, nói: “Từ trước đến giờ cậu ấy toàn đến
trung tâm một mình, đây là lần đầu tiên bác thấy có người đến cùng.”
Dương Chiêu hỏi: “Anh ấy vẫn thường đến một mình sao?”
“Đúng vậy,” bác sĩ Trương nói, “Liều hết sức! Khoảng nửa năm trước cậu ấy
phẫu thuật xong thì xuất viện đến trung tâm này. Chữa vật lý trị liệu
được nửa chừng thì ngừng, vết thương không được xử lý đúng cách, gián
đoạn dẫn tới vết thương diễn biến xấu đi. Mỗi lần mưng mủ sưng viêm mới
tới lấy thuốc, aizzz… Không biết người nhà nghĩ thế nào, để thế này khác nào hại cậu ấy?”
Dương Chiêu im lặng nghe bác sĩ Trương nói. Cô
nhìn Trần Minh Sinh, nhìn từ phía này cô vừa vặn thấy phần chân cụt bên
phải của anh. Người đàn ông đang ngủ say ngược hướng với ánh nắng ngoài
ban công, trông có vẻ yếu ớt.
Sau đó, bác sĩ Trương càm ràm mãi
không thôi, đại khái là trách móc ng