
nghỉ ngơi, nhưng không còn cách nào khác, cô đã đưa
chìa khóa cho anh.
Dương Chiêu không biết anh đã ngủ hay chưa, cô nhấn chuông cửa.
Gần như ngay tức khắc, sau cánh cửa vọng đến tiếng trả lời.
“Chờ chút.”
Giọng nói của anh vẫn giống thường ngày, trầm thấp nhẹ nhàng.
Dương Chiêu nghe tiếng dép và tiếng nạng chống gõ liên tiếp trên nền gạch.
Hóa ra… Cô nghĩ, hóa ra tâm trạng khi đứng ngoài cửa chờ là như thế này.
Cửa vang lên tiếng lách cách, Trần Minh Sinh mở cửa ra.
Trong khoảnh khắc cửa mở anh đang cúi đầu nhìn ổ khóa, sau khi cửa mở tầm mắt anh lập tức tìm lên trên, cuối cùng dừng lại chỗ Dương Chiêu. Dương
Chiêu chắp tay sau lưng, đứng ngoài cửa chăm chú nhìn anh.
Trần Minh Sinh đã cởi áo khoác, anh đang mặc một chiếc áo thun ba lỗ đứng trong căn phòng rất ấm áp.
Dương Chiêu nhìn sang bên cạnh anh: “A, anh còn bật điều hòa nữa à?”
Trần Minh Sinh cười, lười biếng đáp: “Lạnh mà.”
Dương Chiêu: “Anh không mời em vào sao?”
Trần Minh Sinh nghiêng người sang, Dương Chiêu bước vào. Lúc đi lướt qua anh cô giơ cao cái túi nilon trong tay lên trước mặt anh. Mùi thức ăn thơm
ngon bay ra.
Dương Chiêu hỏi: “Anh đói không?”
Nghe tới đây, Trần Minh Sinh lên tiếng.
“Tủ lạnh của em bày chơi thôi sao, trong đó không có gì cả.”
Dương Chiêu thản nhiên: “Có nước.”
Trần Minh Sinh gật đầu, chống nạng theo sau Dương Chiêu. Dương Chiêu vào trong bếp, không lâu sau cô dọn đồ ăn lên bàn.
“Để em hâm lại cho anh.”
“Không cần đâu, chưa nguội mà.”
Dương Chiêu cảm thấy tầm mắt tối lại, một cánh tay vươn tới giành lấy cái đĩa trong tay cô.
Vóc dáng anh cao, Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn cái đĩa bị lấy đi, cũng không còn cách nào khác.
Bên bàn ăn, Trần Minh Sinh ăn từng miếng từng miếng một.
Dương Chiêu ngồi đối diện hỏi: “Khi nào anh quay về?”
Trần Minh Sinh ngậm đầy miệng thức ăn trả lời: “Sáng mai.”
Dương Chiêu: “Anh phải báo trước chứ.”
Trần Minh Sinh cười cười, gật đầu.
Dương Chiêu: “Vì muốn làm em ngạc nhiên à?”
Trần Minh Sinh lơ đãng giương mắt nhìn cô: “Em ngạc nhiên lắm ư?”
Dương Chiêu khoanh tay, bình thản đáp: “Ngạc nhiên.”
Trần Minh Sinh cười vặn lại: “Sao anh không thấy vậy nhỉ?”
Dương Chiêu sửng sốt, một lúc lâu sau vẫn không hề lên tiếng. Trần Minh Sinh chú ý thấy bèn hỏi cô: “Em sao vậy?”
Dương Chiêu ngẫm nghĩ: “Trần Minh Sinh, có phải em lạnh nhạt quá không?”
Trần Minh Sinh khựng lại, anh không ngờ Dương Chiêu đột ngột hỏi như vậy, anh lắc đầu: “À không, sao em lại nghĩ vậy?”
Dương Chiêu: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh có cảm giác gì?”
Trần Minh Sinh cầm đôi đũa, tựa lưng vào ghế, dường như đang hồi tưởng lại,
cuối cùng nhịp nhịp ngón tay trên cằm, giọng điệu rất nghiêm túc: “Cảm
giác đầu tiên của anh là, em rất giàu có.”
Dương Chiêu: “…”
Trần Minh Sinh bưng chén lên, lại lùa vài đũa: “Nói thật, lúc đó anh đã thấy em trước khi em lên lầu.”
“Hả?”
“Lúc ở dưới lầu.” Trần Minh Sinh tiếp lời: “Khi đó, anh đang đứng sát vách
tường, cửa sổ ngay bên cạnh, lúc em dừng xe anh đã thấy em rồi. Khoảnh
khắc đó anh đã nghĩ, lần đó anh xui xẻo rồi.”
Dương Chiêu hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Trần Minh Sinh: “Những người như bọn em, mất tiền là chuyện nhỏ, chịu ấm ức
mới là chuyện lớn. Anh đã nghĩ chắc chắn em sẽ chặn anh một khoản thật
to hoặc là lôi anh ra tòa.”
Dương Chiêu: “Em chặn tiền của anh sao?”
Trần Minh Sinh nhìn cô không đáp… hoặc là… không dám đáp.
Nét mặt Dương Chiêu không hề thay đổi.
Rốt cuộc Trần Minh Sinh cũng mở lời: “Không tính là chặn, khoản nhỏ thôi.”
Dương Chiêu không lên tiếng, quả thật lúc trước cô có ý làm khó anh.
Trần Minh Sinh hoàn toàn chẳng quan tâm, tiếp tục: “Thật ra cũng không xem
là lừa tiền, trước đây có một lần anh đánh người ta chỉ xước miếng da…”
Trần Minh Sinh cầm đôi đũa lên, sau đó mở ngón trỏ và ngón cái ra, ước
lượng một khoảng cách cỡ năm sáu xăng – ti – mét: “Người đó đòi anh đền
mười vạn tệ.”
Dương Chiêu: “Anh đền thật à?”
Trần Minh Sinh cười đáp: “Làm gì có.”
Dương Chiêu: “Sau đó thì sao, kết cục thế nào?”
Tay Trần Minh Sinh dừng lại trên đĩa rau, không biết đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt dường như trầm tư trong thoáng chốc, rồi sau đó anh nhìn Dương
Chiêu khẽ cười: “Không thế nào cả, chỉ vậy thôi.”
Dương Chiêu không hỏi lại, cô nhìn bàn tay đang cầm đũa, thản nhiên nhắc: “Anh đừng ăn thịt không, ăn thêm chút rau đi.”
Trần Minh Sinh gật đầu: “Ừ.”
Cơm nước xong xuôi, rửa mặt sạch sẽ đã khoảng ba giờ sáng.
Hai người nằm trên giường trong phòng ngủ, Dương Chiêu mặc áo ngủ tựa vào
lồng ngực Trần Minh Sinh. Cô rất mệt và buồn ngủ, cô không muốn ngủ,
nhưng mí mắt đang nặng trĩu, cứ díp cả lại.
Cô phân tán cơn buồn ngủ của mình bằng cách trò chuyện với Trần Minh Sinh.
“Anh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Trần Minh Sinh đáp.
Dương Chiêu: “Đã trễ lắm rồi, sao không ngủ, anh không buồn ngủ ư?”
Trần Minh Sinh: “Anh không sao.”
Lồng ngực của Trần Minh Sinh thật vững chải, ấm áp tựa như một vòng xoáy
nước nóng thật to lớn bao trọn lấy Dương Chiêu. Cô ngửi thấy mùi xà bông thoang thoảng trên người anh và cả mùi thuốc lá nồng nàn cả đời kh