Teya Salat
Hẹn Ước

Hẹn Ước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323694

Bình chọn: 9.5.00/10/369 lượt.

g Cẩm Thiên nhanh chân bước tới, cậu đến bên cạnh Dương Chiêu.

Lúc cả cơ thể cậu che khuất ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào người cô, Dương Chiêu mới phát hiện hóa ra Dương Cẩm Thiên đã cao lớn thế này.

“Chị, chị làm sao vậy?” Sắc mặt Dương Chiêu tái nhợt, Dương Cẩm Thiên sợ phát khiếp.

“Chị? Chị nói gì đi?”

Dương Chiêu lắc đầu, “Chị không sao, không sao hết.”

Dương Cẩm Thiên cau mày hỏi: “Sao chị lại ra đây?”

Dương Chiêu cúi đầu, không đáp.

Dương Cẩm Thiên nhìn bờ vai gầy guộc và vài sợi tóc lỏng lẽo buông rũ xuống

của cô. Cậu im lặng một lát, sau đó mở lời: “Chị, chúng ta về nhà thôi.”

“Không.”

“Chị ở lại đây thì cũng —”

“Tiểu Thiên.” Dương Chiêu bất chợt ngẩng đầu lên dặn: “Em chờ chị ở đây, chị sẽ quay lại nhanh thôi.” Trước khi mẹ Trần Minh Sinh trở về, Dương Chiêu quay lại phòng anh một lần nữa.

Lúc Trần Minh Sinh trông thấy cô, anh cực kỳ kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì đó với cô nhưng Dương Chiêu đã cắt ngang lời anh.

“Anh cho em biết, lúc nào mẹ anh ở đây?”

Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “… Tới tối bà mới rời khỏi đây.”

“Ok.” Dương Chiêu tiếp lời: “Vậy tối em đến.”

“Dương Chiêu…”

“Anh không muốn em đến ư?”

“Không phải,” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh đối xử với em…”

“Anh muốn em đến là đủ rồi, bản thân em cũng muốn đến, còn chuyện của bà

chúng ta nói sau đi.” Dương Chiêu đứng dậy nhanh chóng rời đi.

Quay về khách sạn, Dương Chiêu nằm trên giường, cô không buồn ngủ nhưng cực kỳ mệt mỏi.

Dương Cẩm Thiên ngồi yên lặng trên sô pha, cậu quan sát Dương Chiêu.

Cậu lặp lại lần nữa.

“Về nhà thôi, chị.”

Dương Chiêu không còn sức lực trả lời cậu.

Dương Cẩm Thiên: “Chị đã từng dạy em, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, có một nơi thuộc về mình, chỉ như vậy mới có thể sống thoải mái. Chị, ở bên anh ta, chị thấy vui vẻ sao?”

Dương Chiêu ngồi dậy, cô im lặng nhìn Dương Cẩm Thiên.

“Tên anh ấy là Trần Minh Sinh.” Cô chậm rãi chỉnh lại.

Dương Cẩm Thiên nhìn vào mắt cô nhưng vẫn không gọi tên anh.

“Vì sao em nghĩ chị ở cùng anh ấy sẽ không vui vẻ?”

Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị nhìn vào gương mà xem, chị vui lắm sao?”

“Tiểu Thiên…” Dương Chiêu cúi đầu, xoa thái dương mình, cô nhỏ nhẹ: “Trần

Minh Sinh không phải người xấu, vì sao em không chịu chấp nhận anh ấy.”

“Vì chị.”

Dương Chiêu nắm chặt mép giường.

Câu trả lời của Dương Cẩm Thiên dường như chẳng đâu vào đâu nhưng hình như hoàn toàn hợp lý.

Bởi vì chị, em có cảm giác, vì sự xuất hiện của anh ta, chị trở nên yếu đuối và đau khổ.

“Chị, chị thích anh ta là chuyện của chị, nhưng em sẽ không chấp nhận anh ta. Chỉ cần chị vẫn còn trong bộ dạng này, em sẽ không bao giờ chấp nhận

anh ta.”

Dương Chiêu cúi đầu, Dương Cẩm Thiên không nhìn rõ nét mặt của cô.

Yên lặng một lát, Dương Cẩm Thiên cảm thấy có lẽ Dương Chiêu đang đau lòng. Nhưng cậu vẫn không sửa lời.

Dương Chiêu ngẩng đầu.

Cô nở nụ cười.

Dương Cẩm Thiên vốn đã đoán rất nhiều phản ứng của cô, chỉ không ngờ cô lại cười.

Hơn nữa, đó không phải là cười khổ, cười bất đắc dĩ mà là một nụ cười thật

lòng, dù hơi mệt mỏi, hơi nhợt nhạt, nhưng đúng là một nụ cười.

Cô nói với cậu: “Tiểu Thiên, cuối cùng em cũng có chỗ giống người nhà họ Dương rồi.”

Buổi tối, Dương Chiêu quay lại bệnh viện.

Cô len lén vào phòng bệnh Trần Minh Sinh, mẹ anh đã đi khỏi.

Dương Chiêu đứng trước cửa một lúc, cô hơi do dự mình có nên đi vào hay không.

Bây giờ đã quá trễ, cô nghĩ nếu Trần Minh Sinh đang ngủ, có phải cô đã đến quấy rầy anh không.

Ngay vào lúc cô còn đang do dự, cửa bật mở.

Văn Lỗi thấy cô, nhỏ giọng: “Chị dâu đến rồi ạ?”

“Ừ.” Dương Chiêu hỏi: “Hôm nay tới lượt cậu?”

“Vâng.” Văn Lỗi thoáng dừng lại, giải thích: “Chị dâu, em có nghe… chuyện của

chị và mẹ anh Sinh, có lẽ bác hiểu lầm thôi, chúng em sẽ giải thích rõ,

chị—”

“Tôi biết.” Dương Chiêu cắt ngang lời cậu, cô biết cậu muốn nói gì.

“Anh ấy ngủ chưa?” Dương Chiêu hỏi.

“Vẫn chưa, anh Sinh ban ngày ngủ nhiều quá.” Văn Lỗi nhường đường cho Dương Chiêu: “Em sẽ chờ bên ngoài.”

“Làm phiền cậu.”

Dương Chiêu vào phòng, trong phòng không bật đèn. Cô lặng lẽ bước đến bên giường Trần Minh Sinh, anh đã tỉnh lại, đang nhìn cô.

Dương Chiêu xoay người, vén rèm cửa ra.

Ánh trăng chiếu vào phòng.

Dương Chiêu quay lại bên Trần Minh Sinh, cô ngồi một lát, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

“Sắc thái này anh thấy có quen không?” Dương Chiêu lên tiếng.

Trần Minh Sinh không biết sắc thái đó là gì, anh cố sức nâng tay lên phủ lên bàn tay Dương Chiêu.

Dương Chiêu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Ánh trăng khoác lên căn phòng một màu bạc đen nhàn nhạt, lạnh lẽo. Một

chiếc giường, một khung cửa sổ, một vầng trăng sáng và hai người.

“Dường như đã từng trông thấy…” Dương Chiêu thì thầm.

“Dương Chiêu…” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh, bà hơi lạ… Em đừng để bụng.”

Dương Chiêu lắc đầu kéo tay anh, đôi mắt cô vẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Đêm đó hai người nói rất nhiều.

Rõ ràng Trần Minh Sinh rất gắng sức nói chuyện, nhưng anh lại không ngừng

nói, giống như anh muốn đem hết những lời trọn đời mình nói bằng hết với cô.

Anh kể cô nghe thân thế