
nén được, trước ngày cử hành hôn lễ, cô
ấy đến miếu thờ thắp hương cầu phúc, tôi lại lần nữa hiện thân tìm cô ấy. Lần
này tôi cuối cùng nhìn thẳng, đối diện với cô ấy. Cô ấy nghi hoặc nghiêng đầu
nhìn tôi, hỏi tôi có phải là không được khỏe không?
Tôi mở miệng, nhưng lại một lần nữa nói không ra lời,
tôi thật sự không có cách nào nói chuyện với cô ấy sao?
Cô ấy hiền lành cười với tôi, bỏ qua việc nói chuyện
với người kỳ quái là tôi đây, quay người rời đi.
Tôi kéo tay cô ấy, nhưng tay tôi lại xuyên qua, không
chạm được vào cô ấy!
Cô ấy không có chút cảm giác gì với động tác của tôi,
đối với cô ấy mà nói, chẳng có gì xảy ra cả.
Ngày cô ấy thành thân, tôi không tới tìm nữa, uống
rượu một mình ở trong phòng. Mọi người đều tránh tôi thật xa, chỉ có người bạn
chuột Bát Bát, Heo Con quen biết trong địa phủ ở bên cạnh tôi. Tôi ngẩn ra nhìn
nó, đó là kỷ niệm duy nhất Heo Con để lại cho tôi.
Tôi mà lại chỉ còn một con chuột nhỏ?
Tôi thử phá giải lời chú kia, không có tác dụng.
Tôi hết lần này đến lần khác thử nói chuyện với cô ấy,
cũng không thành công. Thế là tôi nhìn cô ấy sinh hai trai một gái cho chồng cô
ấy, nhìn bọn họ ngọt ngào sống cùng nhau, nhìn cô ấy và các con chơi đùa cười
nói. Tôi nhìn cô ấy xuất hiện nếp nhăn, nhìn tóc cô ấy bắt đầu có sợi trắng.
Mấy chục năm qua đi, cuối cùng tôi cảm thấy trái tim
rộng mở hơn, ít nhất thì, cô ấy cũng hạnh phúc.
Lúc cô ấy qua đời đã năm mươi chín tuổi, tôi đích thân
đi đón. Tôi thấp thoáng thấy lại niềm vui, cô ấy quay về rồi!
Cuối cùng cô ấy quay lại bên canh tôi rồi.
Tôi vì cái chết của cô ấy mà cảm thấy vui mừng.
Nhưng tôi rất nhanh chóng không vui mừng được nữa.
Cô ấy thành linh hồn rồi, nhưng tôi vẫn không thể nói
chuyện với cô ấy.
Tôi vốn đã lạnh lùng, sự thất bại này khiến sắc mặt
càng khó coi hơn.
Cô ấy rõ ràng rất sợ tôi, một người dẫn dắt linh hồn
không nói gì, chỉ trưng ra khuôn mặt đen sì, cô ấy đương nhiên sợ hãi. Nhưng cô
ấy vẫn dám đưa ra yêu cầu với tôi, cô ấy nói tướng công của cô ấy đã mất trước
cô ấy hai năm rồi, hỏi tôi có thể lại tìm thấy anh ta ở địa phủ không?
Cô ấy nhớ nhung tướng công của cô ấy? Người chết rồi,
"tiền trần vãng sự nhất bút câu tiêu"1, đâu còn là tướng
công của cô ấy nữa?
1 Chuyện
đã qua ở kiếp trước chỉ một nét bút là xóa sạch.
Tôi phất áo đi thẳng, sau này Bát Bát lén lút đi thăm
cô ấy quay về nói với tôi, cô ấy ở địa phủ đi khắp nơi tìm tướng công, tìm
không thấy, khóc rất thương tâm.
Thật là heo ngốc, trước đây khi là heo thì tìm chủ
nhân nhỏ của mình, biến thành người rồi, lại đi tìm tướng công.
Chỉ có điều khi cô ấy còn là heo thường bám lấy tôi,
bây giờ thành người rồi, cô ấy lại sợ tôi. Trước đây cô ấy không biết nói, còn
bây giờ lại là tôi không nói được.
Mỗi một người đều sẽ phải trả giá cho những việc mình
làm, đương nhiên tôi cũng vậy. Nói thật lòng khi tôi đưa Heo Con vào đường luân
hồi, tôi đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi rồi, tôi nắm rõ những hậu quả mình sẽ
phải gánh vác. Nhưng tôi không biết, hậu quả này lại khiến tôi phải thể nghiệm
nỗi đau khổ sâu sắc nhất.
Nỗi đau khổ ấy, khiến tôi sau rất nhiều năm nhắc lại,
vẫn thấy sợ hãi.
Tôi lại chọn một hộ gia đình để Heo Con đầu thai, lần
này cô ấy không kháng cự, dưới sự dẫn dắt của Bạch Vô Thường, cũng giống như
hồn phách khác, uống canh Manh Bà, đi lên đường luân hồi, làm người kiếp nữa.
Cô ấy lại một lần nữa chuyển thế, tôi sẽ lại có cơ hội
nữa rồi phải không?
Đáp án là không.
Nhung mà kiếp này, tôi không đau khổ giống như kiếp
trước nữa.
Tôi vẫn không nói chuyện được với cô ấy, nhưng lần này
tôi biết như thế nào có thể khiến cô ấy vui vẻ. Khi cô ấy trở về địa phủ, tôi
đưa cô ấy đến đài Vọng Hương, cô ấy nhìn thấy tướng công và con cháu ở dương
gian rồi thì cười với tôi, tôi cảm thấy trong lòng chua chát.
Cô ấy hỏi tôi, có thể ở lại địa phủ đợi tướng công cô
ấy không, cô ấy và tướng công đã hẹn nhau rồi, gặp lại nhau trên đường Hoàng
Tuyền, sau đó cùng nhau đầu thai lại làm phu thê.
Tôi không kìm được gườm cô ấy, sau đó phất tay áo rời
đi.
Tôi chẳng muốn để bọn họ lại làm phu thê. Tôi rất
nhanh chóng lại lần nữa lựa chọn người nhà tốt cho cô ấy, để cô ấy lần thứ ba
chuyển thế làm người.
Ở kiếp này, tôi vẫn không có cơ hội.
Nhưng đã không quan trọng nữa rồi. Dù gì tôi có thể
mãi mãi nhìn theo cô ấy, nhìn cô ấy dưới sự sắp xếp của tôi, vô lo vô nghĩ
sống, gả chồng sinh con, sau đó khi cô ấy già yếu chết đi, tôi lại tới đón cô
ấy về.
Như thế thực sự cũng không tồi, tôi cứ nhìn theo cô ấy
như vậy, thế là được.
Lần này đi đón linh hồn của Heo Con, tôi không cho cô
ấy cơ hội nói những điều khiến mình tức giận nữa. Tôi dẫn cô ấy thẳng đến chỗ
tạm cư của hồn phách, giao cho quỷ sai rồi rời đi. Tôi biết, quỷ sai sẽ chăm
sóc tốt cho cô ấy, cho đến khi tôi tìm được người nhà thích hợp lại để cô ấy
đầu thai.
Kiếp thứ tư, tôi chẳng phí sức thử phá chú nữa, bởi vì
tôi biết không thể nào thành công.
Có điều, hễ có cơ hội là tôi lại đi thăm cô ấy, cô ấy
nuôi một con chó nhỏ, rất