
hông chịu được, lúc này lại đang chờ đợi nhìn nàng ý bảo nàng mau mau đáp lại hắn, A Manh đột nhiên hiểu ra, nam nhân nàycho dù thoạt nhìn rất cường đại, tính cách rất ác liệt, nhưng ở phương diện tình cảm, cũng chỉ là một tiểu hài tử, hơn nữa là một tiểu hài tử thích nghe nàng nói lời ngon tiếng ngọt, luôn có khả năng buộc nàng đối hắn nói một ít lời thổ lộ, sau đó chờ nàng nói xong, chính là đối với nàng làm ra các loại ép buộc, nàng là não ngắn mới có thể cùng hắn nói loại chuyện này!
A Manh do dự, sau đó nhào tới, hàm trụ môi của hắn, xem như đáp lại việc hắn đưa mình vật đáp lễ, trong lòng rối rắm không thôi.
****
Chờ khi A Manh và vị tướng quân tiền đồ sáng lạn đến được Ngu Châu thành cũng đã gần chạng vạng.
Đi vào Ngu Châu thành, cũng không có trực tiếp hồi Ngu gia tổ trạch, mà là kêu xe ngựa đi đến một quán ăn nổi danh ở Ngu Châu thành dùng bữa tối.
Dùng một bữa tối quá phong phú, A Manh bị bội thực không muốn ngồi xe ngựa, muốn đi bộ một chút tiêu thực. Ngu Nguyệt Trác thấy nàng vẻ mặt khó chịu ôm bụng, có chút thương tiếc xoa xoa bụng của nàng, sau đó đuổi xa phu về Ngu phủ trước, hắn mang theo A Manh cùng hai hạ nhân đi bộ trở về.
"Đều tại chàng, luôn bảo ta ăn! Cho dù chàng muốn dưỡng ta thành trư, nhưng là phải hiểu được đạo lý tiến hành theo chất lượng chứ..." A Manh căm giận thầm oán vị mỗ tướng quân nào đó.
Ngu Nguyệt Trác tâm tình đang vô cùng tốt đẹp nghe của nàng thầm oán, ôn nhu nói: "Đã biết, lần tới ta sẽ chú ý." Tuy rằng làm cho nàng khó chịu hắn có điểm chột dạ, nhưng khi nàng ăn, bộ dáng thật đáng yêu, giống như chú chó nhỏ, làm cho hắn muốn cho nàng ăn nhiều một ít, bất tri bất giác, khiến cho nàng ăn đến bội thực.
Ngu Nguyệt Trác sờ sờ cái mũi, vẻ mặt ý cười tao nhã, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn đang chột dạ, chỉ cảm thấy tính tình hắn vô cùng tốt, đối với nữ tử bên cạnh hết sức sủng ái, thoạt nhìn chính là một đôi vợ chồng ân ái, làm cho người ta hâm mộ. A Manh phát hiện điểm này, tự nhiên hắc tuyến không thôi, quay lại xem bạn nam nào đó, dường như đang cực kì hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người bên ngoài, càng ham thích đối với nàng biểu đạt sủng ái linh tinh của hắn.
A Manh: =__=! Hắn so với một người xuyên qua còn phóng khoáng hơn, tính cái gì a...
Đi qua một cái ngã tư đường náo nhiệt cùng xa hoa không giống xung quanh làm cho A Manh dừng lại cước bộ tò mò nhìn, bên đường phần lớn là những lầu các được trang trí tinh xảo xa hoa, mỗi tòa lâu phía trước đều treo đèn lồng màu đỏ, trước cửa hoặc trên lầu đều có nữ tử trang điểm kiều diễm vẫy khăn cười duyên, chờ khi có nam nhân đi ngang qua, lập tức chạy đến bám trụ cánh tay hắn cùng hắn đi vào trong...
Không giống tiểu nha đầu Tri Xuân ngây thơ cái gì cũng không hiểu, ba người còn lại liếc mắt một cái liền hiểu được nơi này là chỗ nào. Chỉ hơi liếc mắt một cái, tươi cười NguNguyệt Trác trên mặt liền lãnh đạm, trong mắt hiện lên chán ghét, lôi kéo A Manh rời khỏi, miễn cho dạy hư tiểu A Manh của hắn. Phù Cửu cũng nhanh chóng dắt tiểu nha hoàn ngây thơ đang tò mò nhìn xung quanh rời đi, hai nam nhân trong lòng đồng thời hắc tuyến không thôi, không biết làm sao có thể đi đến nơi này.
"Đừng che, ta cũng chỉ là liếc mắt xem một cái."
A Manh chưa bao giờ gặp qua những nữ tử chốn thanh lâu, nàng cũng không có lá gan đi đến nơi “nữ nhân xuyên qua tất đến” cho nên muốn nhiều một chút, xem đến nghiện, nhưng nam nhân bên cạnh nàng hiển nhiên cực kỳ chán ghét, không muốn ở chỗ này lâu, đặc biệt khi nhìn thấy nàng đang tò mò nhìn xung quanh, nhất thời ác liệt lấy tay che mắt nàng lại.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, thực khéo a, các ngươi vừa trở về sao?"
Đang lúc A Manh cố gắng đem bàn tay to che mắt mình gỡ xuống, phía sau vang lên một đạo thanh âm.
Mấy người quay lại nhìn, đã thấy Ngu Nguyệt Sí đang mặc một thân hoa phục tơ lụa, một bên phe phẩy chiếc quạt có vẽ bức tranh thủy mặc tinh xảo, thoạt nhìn rất có phong độ. Bên cạnh còn có vài vị cẩm y thiếu gia, nhìn thấy bọn họ, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng đối với Ngu Nguyệt Trác đều là một bộ biểu tình ái muội, lại dùng một loại ánh mắt dâm tà quét về phía A Manh, vẻ mặt "Ta biết ngươi biết" bộ dáng.
Bất quá, chờ khi bọn họ nghe được Ngu Nguyệt Sí giới thiệu thân phận của Ngu Nguyệt Trác, các vị thiếu gia đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng, nhưng biểu tình lại cung kính rất nhiều, không dám lại dùng cái loại ánh mắt trắng trợn này đánh giá vị tướng quân phu nhân này nữa.
Đương triều Tĩnh Viễn Đại Tương Quân a, hiện nay Đại Sở hoàng triều nổi bật nhất chính là người này, ngay cả hoàng tử và bách quan thấy hắn cũng phải né đi, là người được hoàng đế sủng ái. Hắn nói một câu, liền khiến cho bọn họ phải dốc hết sức mà làm, hiện tại ai không nịnh bợ hắn? Tuy rằng nghe nói hắn mang theo thê tử mới cưới về Ngu Châu thành thăm viếng, nhưng bọn hắn chỉ là tiểu bối trong gia tộc, không có kia tư cách đi bái kiến đại tướng quân. Hiện tại lại ngoài ý muốn được gặp hắn ở đây, như thế nào không làm cho hắn vui vẻ, nói không chừng cho hắn cái ấn tượng tốt, chờ sau khi hắn hồi kinh ở