
trước mặt hoàng đế nói tốt vài câu, so với chờ gia tộc an bài còn hiệu quả hơn.
Ngu Nguyệt Trác tươi cười trên mặt không thay đổi, chính là tùy ý đứng ở nơi đó, tự tại giữa đất trời, làm cho mọi thứ xung quanh hắn đều bị lu mờ, trong thiên địa chỉ còn một mình hắn, tuy chỉ tùy ý lộ ra khí chất thanh nhã lơ đãng cũng làm mọi người cho kính nể, so sánh với con cháu thế gia ở Ngu Châu thành này càng giống với con cháu của một dòng dõi thư hương lâu đời hơn, người không quen biết tuyệt đối khẳng định nam nhân như vậy không thể nào là đại tướng quân lừng lẫy được.
Ngu Nguyệt Trác cùng đám người kia thoáng gật đầu chào hỏi, rồi nhìn về phía Ngu Nguyệt Sí, tươi cười càng phát ra thanh nhã: "Ngũ ca hôm nay thế nhưng lại có tâm tình vui vẻ như vậy”.
Ngu Nguyệt Sí liếc mắt một cái xem đến A Manh đang đứng ở bên cạnh Ngu Nguyệt Trác, không biết nghĩ tới cái gì, mặt ửng hồng lên, lại có chút xấu hổ nói: "Chính là đi ngang qua, đi ngang qua."
Thấy thế, ở bên này một đám công tử lêu lổng đang dự định bao trọn thanh lâu đêm nay để phóng túng một phen mặt cũng đột nhiên đỏ. Đặc biệt nhìn thấy tướng quân cao cao tại thượng, lại xem xét đức hạnh của mình, đột nhiên cảm thấy tự ti vì hành động xấu xa của bản thân, chạy nhanh đến phụ họa Ngu Nguyệt Sí, chính là đi ngang qua thôi.
Vì cho thấy chính mình chính là đi ngang qua, Ngu Nguyệt Sí lập tức chuyển hướng từ phía thanh lâu thành đi đến một ngã tư đường chuyên bán tạp hóa, nhóm người theo đuôi cũng muốn đi theo hắn. Đang chuẩn bị đi xa, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vài tên hắc y nhân từ bên đường nhảy ra bao vây, không nói hai lời liền vung đao chém tới.
Ngu Nguyệt Trác phản ứng cực nhanh, khi cả đám người vẫn còn đang bị dọa ngốc vì hành động đột ngột, một tay nắm A Manh nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó đem mấy hắc y nhân đánh lén đá bay, hướng đến đám công tử thế gia nhàn nhã kia mà đá, làm cho mấy tên công tử kia ngã đau kêu oai oái. Tuy rằng hắc y nhân số lượng nhiều, nhưng Ngu Nguyệt Trác vẫn chưa đả thương người, chính là mỗi một cái đều giống nhau "Không cẩn thận" đá đến chỗ các công tử làm bọn hắn không kịp né, đụng vào bọn họ đau đến kêu cha gọi mẹ, chật vật không chịu nổi, thậm chí có hai người bị đụng trúng đến nỗi thổ huyết, bất tỉnh nhân sự.
Phù Cửu rất nhanh tiến lên điểm huyệt đạo của hắc y nhân, sau đó lột áo ngoài của bọn họ xuống làm thành dây trói, chủ tớ một người đá một người trói, hợp tác khăng khít, chỉ chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ bọn hắc y nhân.
Lúc này trên đường đã muốn không còn ai, dân chúng ở đây trước khi sự việc xảy ra, đã sớm trốn đi.
"Cửu đệ, Cửu đệ muội, các ngươi không có việc gì đi?" Ngu Nguyệt Sí đã chạy tới, vẻ mặt quan tâm hỏi.
A Manh liếc mắt nhìn hắn, so sánh với bằng hữu của hắn, Ngu Nguyệt Sí mặt không đỏ khí không suyễn, còn có thể nhàn tâm lại đây tỏ ra ân cần, xem ra cũng có phong phạm của thành chủ, nhưng thật ra chút hành động sáng hôm đó của hắn đã phá hư ấn tượng.
NguNguyệt Trác cười nhẹ, "Ngũ ca, thành Ngu Châu ngươi rành hơn ta, kế tiếp liền giao cho ngươi."
"Yên tâm, vi huynh sẽ xử lý." NguNguyệt Sí miệng thì nói, mắt thì nhìn những tên gọi là “bằng hữu” đang nằm kia kêu oai oái, ánh mắt chợt lóe, thấp giọng nói: "Xem hành động của những người này, dường như đều là nhằm vào cho ngươi. Cửu đệ, hai ngày nay tổ trạch của chúng ta thường bị thích khách viếng thăm, qua điều tra, có hơn phân nửa là nhân sĩ giang hồ. Cứ nghe việc này nguyên nhân là do ngươi, các vị chú bác thúc bá đều có chút tức giận."
Ngu Nguyệt Trác nghe xong, khóe môi hơi nhếch lên không rõ ý cười, "Ta đã biết, đa tạ Ngũ ca chỉ điểm."
Nói xong, hai người không hề nghĩ nhiều, Ngu Nguyệt Trác mang theo A Manh rời đi, rất nhanh, sau đó liền vang lên âm thanh kêu la thảm thiết.
Ngu Nguyệt Sí nhìn theo hướng hai người rời đi, lại nhìn đám bằng hữu đang bị thương không nhẹ nằm ở đằng kia, đột nhiên cảm thấy may mắn vì sáng hôm đó hắn tự nhiên bị té, khiến cho hắn đùa giỡn không thành vị Cửu đệ muội nọ, bằng không có lẽ hắn cũng sẽ bị vị cửu đệ ngoài mặt vô hại mà trong lòng gian xảo kia đánh cho phải nằm liệt giường dưỡng thương.
Ngu Nguyệt Sí thấy những người này lúc trước chẳng qua đem cửu đệ muội thành nữ tử phong trần mà nhìn nhiều thêm vài lần, kết quả đã bị NguNguyệt Trác đánh cho tàn phế, người này máu ghen thật đúng là rất lớn a.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm tạ Cát Cát đáng yêu quăng lôi, cám ơn, sao một cái ~~
Sau khi chuyện kia chấm dứt, A Manh liền được bảo hộ rất tốt, hoàn toàn không có cảm giác gì thì đã kết thúc, đương nhiên cũng không có gì kinh hồn nên không có biểu hiện như các nữ tử khác.
Nàng hết sức bình tĩnh, trừ việc bị kẻ kia dọa sợ một chút còn lại không tỏ vẻ gì.
Rời hiện trường, bọn họ tiếp tục hướng Ngu phủ bước đến.
“Có sợ không?” Ngu Nguyệt Trác xoa xoa khuông mặt nàng cười hỏi, động tác vô cùng thuần khiết, vậy mà Tri Xuân cùng Phù Cửu đứng phía sau cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn.
A Manh hất tay hắn ra, “Đừng có loạn.” Sau đó liếc mắt nhìn hắn, nói: “Có gì mà phải sợ?” Dù sao chỉ cần nam nhâ