
nàng lại, A Manh không biết Diêu đại phu nhân có ý gì,nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục làm người trong suốt ngồi ngây ngốc thôi.
Nhìn nhìn mấy người còn lưu lại, trừ vài cô nãi nãi đã xuất giá cùng con dâu của Diêu gia, còn có năm sáu tiểu thư con vợ cả Diêu gia nữa, thậm chí cái cô nương kêu "Nguyệt Quyên" cũng còn ở lại. Tuy rằng không còn nhiều người, nhưng chúng nữ vẫn nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ trò chuyện, xem thần thái,họ so với vừa rồi cũng như nhau, đều chú trọng ngôn hành cử chỉ từng chút, cười e thẹn, nhưng rụt rè mà ngạo nghễ, đem khí chất uyển chuyển của nữ tử Diêu gia biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Chỉ có cô nương gọi "Nguyệt Quyên" kia dường như đã biết được điều gì, mà cái cằm xinh đẹp tuyệt trần khẽ nâng lên, ánh mắt cũng toát ra một loại hưng phấn cùng kiêu ngạo.
Diêu Thanh Thanh lúc này đã chuyển qua ngồi ở bên người A Manh, nhìn sang biểu tình "Nguyệt Quyên" ở đối diện, nhếch môi, khẽ chắc lưỡi, nhỏ giọng nói với A Manh : "Ngươi xem vẻ mặt của nàng ta kìa, người không biết còn tưởng rằng tình lang nàng ta sắp tới ấy chứ."
"Uy!" Mặt A Manh đen thui kêu lên một tiếng, thật muốn bụm miệng nàng ta lại, "Người ở đây còn nhiều, ngươi ít nói vài câu đi." Lời lẽ này là loại một nữ tử chưa lấy chồng nên nói sao? Thật không biết có phải do tính cách nàng ấy lanh lẹ mà dưỡng thành như vậy không. May mắn nàng ấy chỉ lén nói, bề ngoài cũng tỏ vẻ như rất rụt rè.
Diêu Thanh Thanh chu miệng, "Không có biện pháp, ta chính là chán ghét nàng ta! A Manh ngươi chưa biết đó thôi, nàng ta chính là Ngu Nguyệt Quyên, muội muội của Tĩnh Viễn đại tướng quân do đích thân Hoàng Thượng ngự phong. Bởi vì có ca ca là đại tướng quân, nàng ta làm gì cũng không đem ai để vào mắt, nàng ta chính là một người đáng ghét. Ngu tướng quân có loại muội muội này, thật đúng là đáng thương..."
A Manh có chút kinh ngạc, Tĩnh Viễn Đại Tương Quân Ngu Nguyệt Trác ai không biết ai không nghe qua, chẳng trách Ngu Nguyệt Quyên kiêu ngạo như vậy, nếu nàng có một ca ca xuất sắc như vậy nàng cũng muốn được kiêu ngạo. Đặc biệt là nam nhân ở thời đại này, họ vĩnh viễn điều là nơi đáng tin cậy nhất để nữ nhân tựa vào, có một huynh trưởng là tướng quân được hoàng thượng coi trọng,tương lai của Ngu Nguyệt Quyên có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Diêu Thanh Thanh còn đang lải nhải, A Manh lén giật nhẹ vạt áo của nàng ý muốn bảo nàng ít nói vài câu. Kỳ thật Diêu Thanh Thanh là một nữ tử lanh lẹ, ân oán rõ ràng, dám làm dám chịu, vô luận là làm tỷ muội hay là bằng hữu đều là lựa chọn tốt nhất. Cũng không biết Diêu đại phu nhân thông thấu khôn khéo, làm sao có thể dưỡng nữ nhi thành loại tính tình này nữa.
"Ai, A Manh à, hay chúng ta nguyền rủa nàng ta đi ~~ Ừm, liền nguyền rủa nàng ta bị xấu hổ trước mặt mọi người là tốt nhất ~~" Diêu Thanh Thanh lấy tay áo che miệng, bộ dạng giống như đang cười, diễm lệ sáng rọi lạ thường.
"... Không cần! Nàng ta cũng không đắc tội gì ngươi." A Manh nghiêm mặt cự tuyệt. Cô nương này thật sự lấy cái miệng quạ đen của nàng làm thành vũ khí hay sao chứ? Tuy rằng nàng có đôi khi cũng sẽ nguyền rủa vài người xấu, nhưng hành vi vô duyên vô cớ nguyền rủa người khác, nàng không muốn làm.
"Ai nói nàng ta không gây tội gì với ta, ngươi không biết nàng ta đã..."
Diêu Thanh Thanh đang muốn muốn cáo trạng với A Manh, vào lúc này tấm mành lại lúc đột nhiên bị xốc lên, mấy phu nhân bồi Diêu đại phu nhân đi đến, phía sau còn có một nam tử anh tuấn thân hình cao lớn theo sau. Nháy mắt âm thanh nói chuyện bên trong đều ngừng lại, Diêu Thanh Thanh cũng không dám làm càn nữa, đành chỉ có thể ngậm miệng lại, cũng đưa mắt cùng nhìn nam nhân Diêu đại phu nhân vừa dẫn vào.
Vừa nhìn đến mặt của nam nhân đó, A Manh thiếu chút nữa lộ ra một bộ mặt như vừa gặp quỷ, theo trực giác muốn tìm đường thoát thân.
Đúng là cái tên ác nam ngáng chân mà còn làm bộ hảo tâm nàng gặp lúc trước!
Nam nhân kia vừa đi vào, ánh mắt giống như vô tình đảo khắp phòng, đem tất cả biểu tình của mọi người thu hết vào đáy mắt.
Các tiểu thư Diêu gia chưa lấy chồng vừa tiếp xúc đến tầm mắt của hắn, không khỏi mặt lộ vẻ ửng hồng, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Mà ánh mắt nam nhân kia cũng dễ dàng thấy được biểu tình như "Gặp quỷ " đó của A Manh, không khỏi hơi nhíu mày.
A Manh nhanh cúi thấp đầu, cố gắng càng làm giảm bớt sự tồn tại của chính mình.
"Ca..." Ngu Nguyệt Quyên kích động kêu một tiếng.
Phụ nhân bên cạnh Ngu Nguyệt Quyên cũng là vẻ mặt kích động nhìn nam nhân kia.
Nghe được Ngu Nguyệt Quyên gọi một tiếng "Ca", A Manh lại nghẹn họng nhìn trân trối, đây là vị đại tướng quân anh hùng trong truyền thuyết sao, chính là... nam nhân này? Trái lại với nàng các cô nương Diêu gia vừa biết thân phận của Ngu Nguyệt Trác xong, hai mắt cũng nhanh nhẹn linh động, mặt mày xấu hổ mang thêm phần khiếp sợ, biểu tình lại càng rụt rè hơn.
Diêu lão phu nhân cũng có vẻ mặt kích động, nói: "Là Nguyệt Trác đến đây sao? Mau tới đây cho ta xem thử."
Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, thi lễ với Diêu lão phu nhân, cười nói: "Ngoại tổ mẫu, Nguyệt Trác đã trở lại, hôm nay là thọ thần