
của ngài, Nguyệt Trác chúc ngài phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hàng năm đều có hôm nay, tuổi tuổi đều có như hôm nay."
Thanh âm Ngu Nguyệt Trác vừa vang lên, không khí ở hiện trường rõ ràng bị kiềm hãm, nhưng ở đây có nhiều người cũng từng thấy qua vài trường hợp lớn nên rất nhanh liền khôi phục biểu tình bình thường. Trong lòng A Manh biết loại giọng nói bị hỏng thanh quản như tiếng kim loại va nhau này thật sự khiến người ta có cảm giác quá mạnh mẽ, làm cho người ta làm thế nào cũng khó có thể thích được.
"Cháu ngoan, mau đứng lên, mau đứng lên." Hốc mắt Diêu lão phu nhân ướt át, tự mình ngồi dậy đỡ nam nhân đứng lên, đánh giá hắn thêm một lần, có chút đau thương nói: "Mới có vài năm không gặp, con đã lớn đến như vậy rồi, nhưng mà giọng nói của con... Sao lại biến thành như vậy? Có phải do không tự chăm sóc tốt chính mình không, nương của con thấy con như vậy phải làm sao bây giờ..." Nói xong, tự mình dùng khăn thấm lên khóe mắt.
"Đã để cho ngoại tổ mẫu lo lắng, chỉ là do yết hầu từng chịu thương tổn, chữa khỏi rồi thì lại thành như thế này, nhưng ngày thường nói chuyện cũng không trở ngại gì." Ngu Nguyệt Trác giải thích, rồi lại trấn an vài câu với Diêu lão phu nhân.
Mọi người xung quanh thấy thế cũng vội vàng cùng nhau trấn an lão thái thái, một lát sau Diêu lão phu nhân mới không còn vẻ mặt quá khổ sở nữa.
Ngu Nguyệt Trác lại xoay người đi bái kiến mẫu thân Diêu thị, sau đó sờ sờ đầu Ngu Nguyệt Quyên đang kích động gọi ca ca, khóe môi mỉm cười, cử chỉ nhã nhặn có lễ, nếu không phải mọi người đều biết hắn mười tuổi đã vào quân doanh, thì chắc hẳn điều sẽ hoài nghi nam nhân nhã nhặn lễ độ này có phải thật là đại tướng quân rong ruổi sa trường đánh cho Bắc Việt không thể không cúi đầu xưng thần sao. Hắn với dáng vẻ anh tuấn, khí thế bất phàm, cử chỉ có chừng mực, hoàn toàn không chút gì gọi là vũ phu thô lỗ phóng đãng, hắn giống như công tử thế gia trong kinh thành vậy.
Nhưng A Manh cảm thấy loại nhã nhặn này là do hắn ngụy trang, giống hôm nay ở rừng hoa đào hắn lấy cái loại hành động ác liệt mà trêu đùa cô đó mới là hắn chân chính.
A Manh vẫn tin tưởng trực giác của chính mình,mà loại trực giác này cũng từng giúp cho nàng tránh thoát rất nhiều chuyện phiền toái.
Cùng các trưởng bối gặp mặt xong, hắn nghe Diêu lão phu nhân cười nói: "Đến đây nào, Nguyệt Trác, tới gặp các biểu tỷ muội đi, con vài năm không ở kinh thành, cùng các nàng cũng đã nhiều năm không gặp rồi."
Nghe được Diêu lão thái thái nói giỡn, các cô nương ở đây đều khẩn trương cả lên. Thậm chí ngay cả Diêu Thanh Thanh đối với Ngu Nguyệt Quyên thập phần không ưa cũng có cảm giác khẩn trương, nàng cố gắng ngồi thẳng người, làm cho chính mình thoạt nhìn như hàm súc mà rụt rè, muốn cho vị biểu ca đại tướng quân này một ấn tượng tốt.
Một đám tiểu thư Diêu gia cố gắng biểu hiện chính mình, A Manh càng giống như chỉ để làm nền thật sự là không đáng nhắc tới. Chưa nói đến các cô nương Diêu gia ở đây đều là những cô nương ưu tú nhất, bộ dạng hay tài năng đều là bậc nhất, còn nàng chỉ có một khuôn mặt non nớt như trẻ nhỏ chả có gì đáng xem, nhiều nhất cũng chỉ có vẻ đáng yêu, làm cho người ta muốn trêu chọc chút thôi.
Cho nên A Manh thập phần bình tĩnh để chính mình làm nền cho người ta, cố gắng càng giảm sự tồn tại của chính mình càng thấp càng tốt. Nàng không muốn cùng nam nhân mang cho nàng cảm giác nguy hiểm này mặt đối mặt, lại càng không muốn làm con mồi tùy tiện cho người vui đùa, chỉ hy vọng nam nhân này bị đàn gia nữ xinh đẹp Diêu gia làm mờ mắt, sau đó chọn đại một người về làm lão bà là tốt nhất.
Đúng vậy, người có đầu óc sẽ điều nhìn ra được yến tiệc hôm nay thật ra là buổi xem mắt Diêu gia an bài cho vị đại tướng quân này. Cần phải để cho Tĩnh Viễn đại tướng quân tỏa sáng như mặt trời ban trưa này chọn trúng một nữ nhi Diêu gia, cưa đổ được hắn, Diêu gia sẽ lại được một mối quan hệ thông gia vững mạnh chống lưng. Đặc biệt tuy là quan hệ thông gia nhưng họ thực chán ghét người Ngu gia, Diêu gia bọn họ phải tranh thủ thời cơ thu phục hắn mới được.
Diêu đại phu nhân mỉm cười đem các cô nương Diêu gia nhất nhất giới thiệu cho vị đại tướng quân này, các cô nương cũng ngượng ngùng hoặc hào phóng hoặc rụt rè kêu một tiếng "Biểu ca", Diêu Thanh Thanh cũng thực ngọt ngào gọi "Biểu ca", sau đó nhìn hướng Ngu Nguyệt Quyên thoáng khiêu khích, khiến cho Ngu Nguyệt Quyên âm thầm nhíu mày.
Biểu ca biểu muội đều thi lễ với nhau xong, Ngu Nguyệt Trác lại giống như lơ đãng nói: "Đại cữu mẫu, nơi này không phải còn một biểu muội sao? Là biểu muội nhà ai vậy ạ?"Hắn mỉm cười ánh mắt thẳng tắp nhìn về vị trí phía sau Diêu Thanh Thanh.
Vì thế dù đã rất cố gắng làm nền cho người khác nhưng cuối cùng A Manh vẫn bị nam nhân ác liệt này vạch trần, khiến cho nàng bị mọi người chú ý tới.
A Manh thấy vài vị phu nhân Diêu gia dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, còn có vài kiều nữ Diêu gia còn dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị chú mục vào nàng, đột nhiên nàng cảm thấy áp lực đổ đến như một ngọn núi lớn, nàng rất muốn rít gào với tên mỗ nam đang làm