
ữa thì nửa đời sau nữ nhi của người sẽ ra sao a a a! ! !
"Ai nha, nhìn không ra A Manh thẹn thùng a. Được rồi, được rồi, cha không nói nữa, đừng giận, đừng giận..." La Hoằng Xương dùng một loại giọng điệu để dỗ trẻ con trấn an nữ nhi rồi lại quay đầu đối với con rể nói: "Nguyệt Trác à, đứa con gái này của ta bị ta chiều đến hỏng rồi, nó được nuông chiều từ bé lại thêm thân kiều thể nhược nhưng bản tính không xấu, có đôi khi có chút ngốc nghếch đối với người trong nhà cũng không có tâm nhãn, chỉ ham chơi đùa... Ách, nhưng mà nữ nhi này của ta đã giao cho con người làm phụ thân như ta cũng sẽ không tiện nói thêm cái gì, nhưng mong con cũng đừng bắt nạt nó nhiều quá đừng giống như ngày bé bắt nạt nó đến phát khóc... Khụ khụ khụ..." Nói đến đây, La Hoằng Xương đột nhiên cảm thấy bản thân nhiều lời chỉ có thể giả bộ ho khan chấm dứt loại xấu hổ này.
"..."
A Manh càng nghẹn khuất mà đám người Hình thị lại đờ đẫn không nói năng gì.
Chỉ có Ngu Nguyệt Trác trên mặt vẫn tươi cười như trước không đổi, đặc biệt thành khẩn nói: "Thỉnh nhạc phụ yên tâm, A Manh nếu đã là thê tử của tiểu tế, tiểu tế tất nhiên sẽ không phụ nàng, đây là lời hứa mà tiểu tế từng hứa với nhạc mẫu."
Nghe được lời nói của hắn, La Hoằng Xương cùng Hình thị đều ngẩn người sau đó rất nhanh ý thức được vị "nhạc mẫu" kia là chỉ mẫu thân thân sinh của A Manh, nhất thời hai phu thê hiện ra hai loại biểu tình khác nhau, Hình thị sắc mặt cứng ngắc còn La Hoằng Xương ánh mắt lại có chút ướt át, vội vàng ngước mắt ngăn dòng nước mắt trực trào ra rồi quay đầu nhìn lại cao hứng cười rộ lên.
A Manh cũng không thèm quan tâm, nàng cúi đầu đá đá chăn bàn bằng đá thẳng đến khi cảm giác được một ánh mắt chăm chú, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy muội muội La Ngọc Sa dùng ánh mắt tối tăm khó hiểu nhìn nàng. A Manh lập tức chấn hưng tinh thần, khẽ nâng cằm giương khóe môi, ở trong mắt của đối phương lại tựa như khổng tước kiêu ngạo chuyên khoe khoang sự hơn người.
La Ngọc Sa trong lòng hừ lạnh một tiếng đè nén sự ghen tị đối với A Manh xuống, chuyển ánh mắt đi. Nhưng đến khi mọi người tiếp tục dạo chơi hoa viên, La Ngọc Sa thấy A Manh đứng dậy thì lặng lẽ vươn một chân ra muốn ngáng đường nàng, ai biết rằng A Manh dưới chân giống như có mắt trực tiếp một cước dẫm nên chân nàng ta làm nàng ta đau đến mức mặt mũi vặn vẹo.
La Nghị quay đầu, vừa vặn nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai tỷ muội, ánh mắt vội tránh đi sau đó mím môi không hé răng.
Thật nhanh đến buổi trưa, Hình thị phân phó người đi dọn đồ ăn lên, La Hoằng Xương nhìn thời gian cũng nên dùng bữa, khi ông đang chuẩn bị mời con rể đi uống hai chén để tăng thêm chút cảm tình lại đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô, quay đầu đã thấy một màn nữ nhi A Manh té ngã, Ngu Nguyệt Trác nhanh chân tiến lên đón nàng kịp thời.
"Không sao chứ?"
Ngu Nguyệt Trác hạ mắt nhìn A Manh té ngã một chút mâu quang chợt lóe, liếc mắt nhìn tỷ đệ La Nghị cách đó không xa, sau đó cúi đầu quan tâm hỏi A Manh.
A Manh nhíu lại mi, bắt gặp ánh mắt lo lắng của phụ thân ở phía trước vội lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn hai tỷ đệ kia trong lòng tràn ngập căm giận, hai tỷ đệ này đều là một dạng đức hạnh, không hại người thì sẽ chết sao? Nguyền rủa bọn họ hôm nay cả một ngày bước qua cửa liền ngã nhào như chó cắn bùn!
Thấy A Manh không có việc gì, La Hoằng Xương nhẹ nhàng thở ra, lại đối với việc Ngu Nguyệt Trác đỡ lấy nữ nhi bị ngã càng thêm vừa lòng. La Hoằng Xương biết thể chất nữ nhi vốn không tốt, từ nhỏ đến lớn có vô số nguyên nhân đều có thể làm nàng bị thương, ngã sấp gì đó lại như cơm bữa, việc này khiến cho nàng thoạt nhìn lại càng mảnh mai hơn so với các tiểu thư bình thường khác. Trước khi tê tử qua đời thường xuyên lo lắng điểm ấy, đối với ông mà nói tương lai lại càng muốn tìm một hiền tế có thể bao bọc nữ nhi của mình, hiện tại nhìn đến hành động như vậy của con rể đã minh chứng việc hắn tùy thời khắc đều chú ý đến nữ nhi nên mới có thể ở thời điểm mấu chốt đón được nàng.
Cho nên, A Manh có thể chất không hay ho làm hại nữa hay không thì giờ đây La Hoằng Xương cũng không còn phải suy nghĩ nhiều nữa, nhưng không có nghĩa là ông không còn quan tâm.
Ngay lúc hai tỷ đệ kia vẻ mặt vô tội nhìn lại A Manh, lại không ngờ bị nam nhân thoạt nhìn phong hoa tế nguyệt kia liếc mắt nhìn về phía bọn họ làm cho lòng bọn họ tràn ngập lo sợ.
La Hoằng Xương tâm tình vui vẻ dắt nữ nhi cùng con rể hướng đến chính sảnh chuẩn bị cùng con rể vui vẻ uống mấy chén.
Vừa mới tiến tới chính sảnh, khi La Hoằng Xương quay đầu nhiệt tình tiếp đón con rể thì thấy nhị nữ nhi cùng nhi tử đi phía sau không biết tại sao lại song song trước cửa, thẳng tắp ngã xuống như chó cắn bùn, thoạt nhìn muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
"..."
Trong đại sảnh, nhóm nha hoàn hầu hạ đều há hốc mồm nhìn hai tỷ đệ đều ngã cắm mặt xuống đất, tất cả đều mang bộ dạng kinh ngạc không thôi. Chỉ có Ngu Nguyệt Trác tầm mắt từ trên người tỷ đệ ngã như chó cắn bùn chuyển tới trên người tiểu thê tử phía sau, thấy nàng một bộ dạn