
Liên vẫn còn hai nghi vấn
muốn nhờ Tần trưởng lão chỉ rõ, không biết có được hay không?” Thanh
Liên vẫn ôn hòa như trước.
“Không dám nhận hai chữ thỉnh giáo của Hồ vương đại nhân, người có
việc gì xin cứ hỏi, lão hủ biết sẽ nói”. Dù sao cũng đã thất bại thảm
hại, hôm nay Thanh Liên có nói chuyện gì thì hắn cũng thua rồi.
“Chuyện của Ngụy trưởng lão, ta biết các ngươi đều không phục, nhưng
hôm nay trước mặt các tộc nhân, ta xin hỏi Tần trưởng lão, việc ta và nữ vương Xà tộc có quan hệ, chưa nói tới là có phải tư tình hay không, mà
cho dù có thì Tần trưởng lão lúc nãy cũng đã nói, tình cảm là chuyện
riêng của Thanh Liên, vậy Thanh Liên muốn hỏi Tần trưởng lão, chuyện
Ngụy trưởng lão làm có tính là can thiệp vào chuyện riêng của bổn vương
không?”
Thanh Liên thanh âm réo rắt vững vàng, lại làm cho người nghe trong
lòng kinh sợ, thực ra hội trưởng lão đều biết Ngụy Kiều làm cho nữ vương Xà tộc Bắc Dao Bảo Bảo tức giận rời đi, cho nên Hồ vương đại nhân sao
không trách phạt được, nhưng truy dò sâu xa thì chẳng phải hành vi của
Ngụy Kiều cũng chính là các trưởng lão vẫn quen thói can thiệp vào việc
riêng của Hồ vương đại nhân, cho nên mới có kết cuộc như ngày hôm nay.
Cho nên nói Hồ vương đại nhân giờ phút này đề cập vấn đề này, mặc dù
bọn Tần trưởng lão có lòng cũng không thể biện giải cho hành vi của Kiều Vị “ Ngụy trưởng lão một mình can thiệp chuyện riêng của Hồ vương đại
nhân, dựa theo quy định trong tộc, Hồ vương đại nhân xử phạt là công
chính”
“Dựa vào một câu này của Tần trưởng lão, ta lại hỏi nếu như xử phạt
Ngụy trưởng lão là công chính liêm minh như vậy lúc trước Tần trưởng lão nói Thanh Liên vì bất mãn hành vi của Ngụy trưởng lão mà giận chó đánh
mèo các vị, có được xem là bôi nhọ, nói xấu Thanh Liên không?”
Đảo một vòng lớn cuối cùng Thanh Liên cũng nói ra mục đích chính, mà
Tần trưởng lão thì mồ hôi ướt đẫm lưng áo, run rẩy không thôi, mọi người cũng im miệng, cúi đầu, không ai lên tiếng nói giúp Tần trưởng lão, kể
các trưởng lão đã có nhiều năm giao tình với hắn.
Nhiều năm vênh mặt hất hàm sai khiến, làm cho Tần trưởng lão sớm đã
thành thói quen tự cao tự đại, xử sự ngang ngược, Thanh Liên lại nhiều
năm chỉ lo tu luyện nên hắn dần dần quên đi bổn phận và quyền hạn của
mình, cho nên mới tưởng Thanh Liên vẫn là Hồ vương đại nhân ôn hòa,
không hỏi chuyện thế sự như trước kia cho nên mới nói ra những lời đại
nghịch bất đạo như vậy.
Hiện giờ bị Thanh Liên từng câu từng chữ chất vấn làm hắn kinh hãi
không thôi, suy nghĩ hồi lâu cũng biết mình đã sai ở đâu nhưng lúc này
không còn cơ hội để biện minh nữa, chỉ có thể gục đầu xuống đất “ Hồ
vương đại nhân, lão hủ sai lầm rồi, thỉnh Hồ vương đại nhân trách phạt”
Thanh Liên cúi đầu nhìn thân hình già nua đang run rẩy dưới chân, tầm mắt chuyển sang các vị trưởng lão khác “ các vị trưởng lão đối với việc bổn vương bãi miễn chức vụ có ý kiến gì không? nếu có thì nói ra lúc
này luôn đi, bổn vương nhất định sẽ giải đáp”
” Hồ vương đại nhân anh minh! Chúng thần tuổi tác đã cao, đã sớm muốn nói lời từ biệt, chẳng qua là đại nhân trước giờ vẫn tập trung tu
luyện, không rảnh để quản lý chuyện trong tộc nên các lão hủ mới dám cả
gan thay người xử lý, hiện giờ đại nhân đã thông cảm cho chúng ta, muốn
chúng ta có được những ngày thanh nhàn, các lão hủ cảm động và ghi nhớ
ơn đức của Hồ vương đại nhân còn không kịp, làm gì có bất mãn”
Các trưởng lão trăm người như một, đồng thanh đáp.
“Vậy các vị trưởng lão có cho rằng bổn vương làm vậy là công báo tư thù không?” Thanh Liên vẫn không từ bỏ.
” Lão hủ chờ không dám! Hồ vương đại nhân công chính vô tư, anh minh quyết đoán, là may mắn của toàn bộ Hỏa Hồ tộc ta”
Trăm miệng một lời, thanh âm vang dội trong đại sảnh hoa lệ của Hồ
cung, trên mặt đất Tần trưởng lão đã xụi lơ thành một đống, đã có tiền
lệ là Ngụy Kiều, bây giờ Tần trưởng lão thân là người đứng đầu hội
trưởng lão lại nói ra những lời khiêu khích tới uy nghiêm của Hồ vương,
dựa theo quy định của tộc, chắc chắn cũng sẽ bị xử phạt.
” Tần trưởng lão!”
” Có Lão hủ”
” Phạt ngươi đi Tư Quá Nhai tĩnh tọa năm trăm năm, ngươi có chấp nhận hình phạt không?”, quyết định xử phạt này làm cả đại sảnh ồ lên kinh
ngạc.
Vốn nghĩ theo quy định của tộc thì Tần trưởng lão cũng sẽ bị xử phạt
như Ngụy trưởng lão, bị đánh tan đạo hạnh, suốt đời bị giam cầm trong Hồ động, không ngờ Thanh Liên chỉ phán hắn đến Tư Quá Nhai tĩnh tọa năm
trăm năm. Đây là hình phạt nhẹ nhất Hỏa Hồ tộc, đặc biệt đối với các
trưởng lão đã có mấy ngàn năm đạo hạnh mà nói thì mấy trăm năm tĩnh tọa
cũng coi như là tu luyện, hình phạt không đáng kể, khó trách mọi người
và cả Tần trưởng lão đều không dám tin.
” Hồ vương đại, đại nhân, lão hủ, lão hủ ta–” Tần trưởng lão âm thanh nghẹn ngào, không biết là cảm động hay là áy náy, trong mắt là thần sắc phức tạp.
“Tần trưởng lão không hài lòng với xử phạt của ta? Cảm thấy là ta
phạt quá nặng?”, Thanh Liên làm như không nhìn thấy bộ dáng cảm động của hắn
“Lão hủ không dám, lão hủ thực sự là…đại nhân phạt ta rất nhẹ