
lại nói dối như thế.
“Bât quá, hắn là ai vậy?” Đi được một đoạn, Hướng Cường mói
nhở tới, lấy khửu tay khuých vào tay nữ nhi.
“Hắn……”. Nàng ngừng lại một chút.
Bằng hữu? Giống như chưa nghĩ tới nhưng nói là lão bản thì
có điểm
kì quái, hay là nói nàng vay tiền của hắn, …….không đúng, hắn
chính là
muốn cho nàng mượn, nàng căn bản không mở miệng.
“Hướng bá phụ, ta là bằng hữu của nàng.” Phụ trách lái xe,
Tông Đình Tú cười khẽ trả lời.
Hướng Cường hỏi lại: “Là bằng hữu kiểu gì?”
“Lão ba!”
“Là bằng hữu có thể thấy ta trần chuồng.”
Nghe vậy Hướng Cường nhất thời im lặng. Khó có thể tin nữ
nhi đã trở nên như vậy, hắn nhất thời không chuẩn bị tốt tâm lý.
“Tông tiên sinh, ngươi không cần nói lung tung!” Nếu không
phải hắn đang lái xe thì nàng thật muốn đập vào gáy của hắn.
Tông Đình Tú sung sướng cất tiếng cười to.
“Chủ Ân, rốt cuộc chuyện này là thật hay giả?” Xoa xoa tim,
Hướng Cường suy yếu hỏi.
“Lão ba, đó chỉ là nói giỡn!”
“Vậy ngươi vì sao lại đỏ mặt?”
“Lão ba!”
Làm Tông
Đình Tú đưa 2 cha con họ Hướng về nhà, trong nhà chỉ có thể
dùng…… từ
xuống cấp để hình dung tình trạng của nơi này. Toàn bộ Hướng
gia hỗn
loạn, không có đồ vật nào còn lành lặn, nhìn quanh thấy được
trước mắt
là đổ vỡ, bên trong kêu khóc nổi lên ở bốn phía.
Hướng Cường chạy nhanh vọt vào bên trong, chỉ thấy thê tử ôm
con lớn tiếng khóc rống.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì ?” Hắn vội hỏi.
Hướng Dũng muốn mở miệng, lại bị mẫu thân ngăn lại.
Chỉ thấy Lâm Nguyệt Hà khóc thút thít một lúc lâu, mắt thấy
trượng phu sắp phát điên, thút thít nói:
“Còn không phải bởi vì ngươi không muốn bán chỗ này nên công
ty kiến thiết mới tìm người đến đây đe dọa……”
“Cái gì? Ta không bán nhà mà bị uy hiếp đến như thế này sao?
Không được, báo cảnh
sát, lập tức báo cảnh sát , loại sự việc đe doạ như thế này
không thể bỏ qua!”
Nhìn ý đồ hắn muốn tìm kiếm điện thoại, Lâm Nguyệt Hà vừa
khóc lớn hơn nữa lại nói to.
“Ngươi
đánh, ngươi đánh, tốt nhất là chạy nhanh báo cảnh sát, miễn
cho chúng ta mẫu tử phải ở nhà, sớm hay muộn cũng bị đám kia hung thần ác giết!
Nói
đến cùng còn không đều là ngươi làm hại! Đem này nhà bán đi,
không phải
chuyện gì đều giải quyết xong?”
“Ta –”
“Người ta đã trả một trăm nghìn là giá tốt ngươi vì sao còn
không bán?”
“Nhưng là……”
“Ô ô, ta
như thế nào như vậy đáng thương, gả cho ngươi muốn đi theo
ngươi chịu
khổ lại bị một nữ nhân đáng giận khi dễ!” Thoáng nhìn Hướng
Chủ Ân, liền ngay nam nhân đêm đó bảo hộ nàng Lâm Nguyệt Hà lại khóc một phen
nước
mắt một phen nước mũi.
“Ngươi đang nói linh tinh gì thế?” Hướng Chủ Ân căm tức về
phía tiền từng bước.
“Rốt cuộc
là ai ép ta, cứng rắn muốn đem ta gả đi ra ngoài? Thu sính lễ
của người
ta nói là vì tiền thuốc men của lão ba, nhưng bác sĩ nói lão
ba căn bản
là không cần phẫu thuật, ngươi vì sao muốn nói dối?”
Chẳng lẽ,
này hết thảy cũng chỉ là vì muốn bức nàng gật đầu kết hôn để
độc chiếm
tiền sính lễ cùng vàng? Có thể hay không rất lòng tham một
chút?
“Hả? Ngươi
cư nhiên đối Chủ Ân làm loại sự tình này? Vì sao ta không biết?”
Hướng
Cường vừa nghe, lập tức tức giận đến đỏ mặt tía tai.
“Ta, ta có
biện pháp gì? Ngươi đột nhiên nằm viện, bác sĩ nói phải nằm
viện kiểm
tra, ta nhất thời sợ thôi…… mẫu tử chúng ta không có ai dựa
vào, ngươi
muốn chúng ta sống như thể nào?” Lâm Nguyệt Hà nói năng hùng
hồn đầy lý
lẽ, khóc không dứt, như là nàng bị ngược đãi thảm lắm.
“Là ngươi nói muốn hảo hảo chiếu cố mẹ con chúng ta……”
Hướng Cường đau đầu vỗ ngạch, không nghĩ tới vừa ra viện còn
có như vậy đáng ghét chuyện.
“Hảo, ta bán, như vậy có thể đi!”
“Lão ba, ngươi thật sự muốn bán nhà?”
Nàng hướng
đến lão ba hỏi chuyện, mà khi lão ba thực nói muốn bán nhà,
nàng nhìn
khắp phòng nhớ lại, nàng như thế nhưng có điểm luyến tiếc,
nguyên lai
tưởng rằng chính mình đã muốn đem quá khứ quên đi không còn
một mảnh,
nhưng khi nơi này sắp bị bán nàng lại cảm thấy kinh hoảng.
“Hảo, là
ngươi nói muốn bán, ta lập tức liên lạc với công ty xây dựng.”
Lâm
Nguyệt Hà lập tức ngừng nước mắt, bắt đầu tìm kiếm điện thoại.
“Đợi chút, bá phụ.” Ở bên nghe xong cả buổi Tông Đình Tú chậm
rãi mở miệng.
“Tông tiên sinh?”
“Đừng gọi
ta Tông tiên sinh, bảo ta Đình Tú là tốt rồi.” Hắn theo
trong lòng lấy
ra hé ra thiếp vàng danh thiếp, đưa tới trong tay hắn.
“Nếu phòng ở quyết định muốn bán, không bằng bán giá tốt.”
Hướng Cường nheo mắt lại, nhìn lại danh thiếp.
“Ngươi cũng là làm xây dựng?”
“Đúng vậy, nếu ra giá là một trăm nghìn thì ta có thể trả
hai trăm nghìn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hướng Cường không khỏi kinh ngạc liền
ngay cả Hướng Chủ Ân cũng không khỏi nhíu mày.
“Ta tin
tưởng tuyệt đối, họ sẽ không trả giá này, hơn nữa ta cũng có
thể cam
đoan. Chỉ cần bá phụ đem nhà này bán cho ta, ta tuyệt đối sẽ
không làm
cho chợ đêm biến mất, cũng tuyệt đối không để cho Công ty
xây dựng Siêu
Quần thay đổi nhân khẩu các hộ tại đây” Tông Đình Tú cầm cười
nẹ nhàng
nói.
Hắn nguyên
bản liền tính muốn khai phá nơi này, chẳng qua là