
, không cho phép báo lên trên, nếu phát hiện ra ai lắm miệng, lập tức đuổi ra ngoài.
“Kỳ thật như vậy cũng không tồi, so với Tôn Thành Hạo, tưởng là lấy vợ, kết quả chẳng khác gì thỉnh tiên nữ trở về cung, tất cả gia nhân đều thật cẩn thận, sợ thất lễ với con gái yêu của huyện lệnh đại nhân, vốn tưởng bấu víu vào quan hệ là chuyện tốt, kết quả lại mang vạ vào thân, hắn hiện giờ tự mình ra ngoài buôn bán đồ cổ, chỉ muốn trì hoãn thời gia về nhà.” sau khi Vĩnh Tề ngừng cười, đột nhiên nghĩ đến, “Đúng rồi, Tú nhi có khỏe không?'
“Nàng ta cũng không có gì tốt hay không tốt, vẫn như vậy”
Vĩnh Tề gật đầu, “Cũng đúng.”
Hắn còn nhớ ngày Tú nhi đến Thượng Quan phủ, một tiểu cô nương mười tuổi, đeo một bọc quần áo và một phong thư, cả khuôn mặt hiện lên sư mệt mỏi phong trần.
Thượng Quan gia mặc dù không lo ít nhiều một miệng ăn, có điều, Nhị phu nhân không có con, lại bởi vì xuất thân nghèo hèn không được lão phu nhân ưa thích, ở tơ hồ trang căn bản không có quyền lên tiếng, cho nên khi ấy cũng không ai nói với Tú nhi “Vậy ngươi liền lưu lại đi.”
Thính đường cạm khắc hoa lệ, yên tĩnh không một chút hoan nghênh, Tú nhi không chịu nổi nước mắt lại chảy ra.
Sau đó, Thượng Quan Vũ Nguyệt lúc đó mới mười lăm tuổi lên tiếng: “An bài phòng cho tiểu thư.”
Một câu nói, giúp Tú nhi có thể sống yên ổn ở đây.
Tú nhi thực thông mình, rất nhanh liền nhận ra, hào môn thâm viện, chỉ có đương gia mới có quyền lên tiếng, đại khái là vì như vậy, cho nên sự cảm kích ban đầu đối với Vũ Nguyệt, dần dần chuyển thành lời tuyên thệ chắc nịch.
Hai năm trước, lão phu nhân muốn gả Tú nhi cho hắn, hắn đã định chung thân với Uyển nhi nên đang định từ chối, không ngờ Tú nhi đã lớn tiếng ồn ào trước, nói cái gì không phải biểu ca thì không lấy chồng, lão phu nhân thật tức giận, không đề cập đến chuyện hứa hôn nữa, lãng phí thời gian, Tú nhi thoắt cái đã đến thời kỳ nguy cơ, mười tám tuổi.
“Vũ Nguyệt, kỳ thật cậu có thể tự mình thú Tú nhi làm thiếp, mặc dù nàng có chút mũi nhỏ mắt nhỏ (hẹp hòi), nhưng ít ra mấy năm nay cũng thay cậu hiếu thuận với hai vị lão phu nhân.”
“Trước mắt ta không có ý định đó.”
“Sao vậy? Chẳng phải cậu cũng rất cảm kích nàng sao?”
“Ngươi xem, gia gia (ông) cưới hai người, lúc gia gia còn sống cả hai bà nội cả ngày tranh sủng, phụ thân thì cưới ba người, cũng nháo lại thành một đoàn, ta không muốn mỗi lần giải quyết xong công việc về nhà, lại phải nghe hai ba nữ nhân chỉ trích đối phương không tốt.”
“Tôi tưởng diễm phúc đó sẽ hấp dẫn cậu”
“Cái đó không gọi là diễm phúc” Thượng Quan Vũ Nguyệt cười. “Nếu Hà Thược Ước không có con, hoặc là không sinh được con trai thì hẵng nói, có điều chuyện đó ít nhất cũng phải ba, bốn năm sau.”
“Tú nhi kia không phải rất đáng thương.”
“Tú nhi sẽ không đáng thương, bởi vì nếu ta có muốn nạp thiếp cũng sẽ tuyệt đối không thu nàng.”
Ngày ấy lần đầu tiên tụ hợp ăn cơm, thái độ của Tú nhi đối với Thược Ước, hắn đều thu vào trong mắt, là một biểu tiểu thư đã vô lễ đến vậy, hắn thật khó tưởng tượng nếu thu nàng làm thiếp, nàng sẽ ầm ĩ với Thược Ước đến thế nào.
Từ nhỏ nhìn thê thiếp của gia gia và phụ thân mồm năm miệng mười huyên náo, cũng thật đủ mệt.
Vài năm trước nãi nãi cũng muốn hắn nạp trước vài tiểu thiếp, giúp Thượng Quan gia khai chi tán diệp, hắn chỉ nghĩ đến Vịnh Thi, bất quá Vịnh Thi là cô nương xướng khúc, cùng uống rượu thì có thể, còn muốn nạp làm thiếp, nãi nãi khẳng định không mong muốn, huống gì chính mình đối với Vinh Thi nhiều nhất cũng chỉ là thích bình thường thôi.
Cảm thấy nàng ôn nhu, duyên dáng, nhưng không giống như là yêu thích.
Tề nhân chi phúc không muốn hưởng, bởi vì đối với hắn mà nói, thanh nhàn, so với diễm phúc quan trọng hơn.
Thê tử, chỉ cần một là đủ.
Sau khi thành thân Thượng Quan Vũ Nguyệt cũng không thay đổi bao nhiêu – vẫn như trước gà gáy thức dậy, để tiểu nương tử hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu mặc quần áo, rồi hai người cùng ăn điểm tâm ở tiểu viện.
Tiếp theo, hắn sẽ đến xưởng nhuộm thành tây tuần tra, thuận tiện xem qua chất tơ chờ dệt thành vải như thế nào, rồi mới xem xét giá cả của nhiễm thạch, thay đổi nguồn cung ứng.
Mỗi hai ngày, sau ngọ xem sổ sách một lần.
Thời gian còn lại, hắn không phải cũng bạn bè uống xoàng, thì chính là cưỡi ngựa ở Thành tây sơn. Thỉnh thoảng cũng đi tửu lâu nghe tiểu khúc, mỗi khi đến bữa tối thì trở về phủ.
Hắn thật hài lòng với tiểu thê tử.
Nàng mặc dù có chút cổ quái, cũng không phải đại gia nhuận tú, nhưng tính tình bình hòa, dã năng tùy ngộ mà an (sống yên ổn), nàng cũng không ầm ĩ muốn ở cùng hắn, cũng sẽ không đòi hỏi hắn mua đồ vật gì đó, thành thân mấy tháng, yêu cầu duy nhất của nàng với hắn chính là muốn mua hai đôi thỏ trắng.
Chuyện này không khó, ngày hôi sau hắn liền phải người ra chợ mua hai đôi thỏ trắng.
Tiểu tân nương cực kì vui mừng, sau khi vuốt ve bộ lông xù của vật nhỏ một lúc lâu, làm ổ cho thỏ trắng trong tiểu viện, nàng lại đặt tên cho bọn chúng.
Một kêu Cát Tường, một kêu Như Ý, một kêu Hoa Khai, một kêu Phú Quý, hợp lại chính là Cát Tường Như Ý, Hoa Kh